“Nếu tôi không tự tay tóm được gã này, hai tuần nữa tôi sẽ là một cô ả đi
viết giấy phạt”, cô ta nói. “Tôi có mang theo súng ở đây. Sẽ không ai thoát
được khỏi tay tôi. Tôi sẽ gọi tăng viện khi đã bắt được hắn.” Cô ta nhìn tôi
săm soi không chớp mắt. “Và nếu hắn không có ở trong đó, tôi sẽ bắt anh.”
Dường như chấp nhận điều này là một ý tưởng hay. “Cô có thể giúp
chúng ta qua được cổng không?”
Cô ta bật cười. “Tất nhiên là có. Tôi có mang phù hiệu, nó sẽ cho phép
chúng ta qua được bất cứ chỗ nào. Sau đó thì sao?”
Bây giờ đến phần mấu chốt. Nếu cô ta mắc lỡm, tôi có thể về nhà tự do.
“Sau đó, chúng ta tách ra, tìm kiếm cho tới khi tìm thấy hắn.”
Cô ta quan sát tôi. Tôi lại thấy trên khuôn mặt đó thứ tôi đã thấy khi cô ta
bước ra khỏi xe - cái nhìn của một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi,
tự hỏi cần tung ra đòn tấn công khi nào và vào đâu, cần dùng tới bao nhiêu
móng vuốt.
Thật kinh khủng - tôi thực sự thấy người mình nóng ran lên trước cô ta.
“Được thôi”, cuối cùng cô ta nói và hất hàm về phía xe của mình. “Vào xe
đi.”
Tôi chui vào. Cô ta lái xe đưa chúng tôi quay trở lại con đường và tới
chỗ cổng vào. Thậm chí, vào giờ này vẫn còn xe cộ qua lại. Phần lớn
dường như là người từ Ohio đến tìm kiếm con tàu viễn dương của họ,
nhưng có vài người lạc đường tới trước cổng, tại đó các nhân viên an ninh
yêu cầu họ quay trở lại lối cũ. Thám tử LaGuerta vượt qua tất cả những
người này, đưa chiếc Chevy to sụ của cô ta lên hàng đầu. Kỹ năng lái xe
miền Trung Tây của bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ của một cô
nàng người Miami gốc Cuba có bảo hiểm y tế chu đáo đang lái một chiếc
xe mà cô ta không mấy bận tâm đến. Có những tiếng còi ré lên, vài câu
chửi rủa khe khẽ và chúng tôi đã ở trước bốt gác.
Tay nhân viên an ninh thò người ra, một anh chàng da đen gầy, cơ bắp.
“Thưa cô, cô không thể...”
Cô ta giơ phù hiệu lên. “Cảnh sát. Mở cổng ra.” Cô ta lên tiếng với vẻ
quyền uy gay gắt tới mức thiếu chút nữa tôi đã đứng bật dậy khỏi ghế ngồi