để đích thân chạy đi mở cổng.
Nhưng tay gác cổng vẫn ngồi im như hóa đá, thở một hơi qua miệng, rồi
bồn chồn liếc mắt trở vào trong bốt gác.
“Cô muốn gì với...”
“Mở cái cổng chết tiệt kia ra, đồ làm thuê”, cô ta quát anh chàng kia, giơ
phù hiệu lên vung vẩy và cuối cùng anh ta cũng thôi không đờ ra nữa.
“Hãy để tôi xem phù hiệu”, anh ta nói. LaGuerta ẻo lả giơ lên, buộc anh
chàng phải bước tới thêm một bước để có thể nhìn được. Anh ta cau mày
nhìn vào phù hiệu và chẳng tìm thấy gì để phản đối. “E hèm”, anh ta nói.
“Cô có thể cho tôi biết cô muốn tìm gì trong kia không?”
“Tôi có thể nói cho anh biết nếu anh không mở cổng sau hai giây nữa tôi
sẽ nhét anh vào cốp xe của mình và ném anh vào buồng giam đầy ắp những
gã đồng tính và sau đó quên khuấy luôn tôi đã nhét anh vào đâu.”
Anh chàng bảo vệ đứng dậy. “Tôi chỉ muốn giúp thôi mà”, anh ta nói,
ngoái đầu ra sau gọi. “Tavio, mở cổng!”
Cánh cổng được nhấc lên và LaGuerta rồ ga lao qua. “Gã khốn đó đang
làm trò gì đó hắn không muốn tôi biết”, cô ta nói. Có vẻ thú vị trong giọng
nói của cô ta, đi kèm với tâm trạng phấn khích đang dâng lên. “Nhưng tối
nay, tôi không quan tâm tới mấy trò buôn lậu.” Cô ta nhìn tôi. “Chúng ta đi
đâu đây?”
“Tôi không biết”, tôi nói. “Tôi đoán chúng ta nên bắt đầu từ chỗ hắn để
cái xe tải lại.”
Cô ta gật đầu, tăng tốc lao theo lối đi chạy giữa những chồng container.
“Nếu hắn có mang theo một thi thể, có lẽ hắn sẽ đậu xe ngay gần chỗ hắn
muốn tới.” Khi chúng tôi lại gần hàng rào, cô ta giảm tốc độ, hướng chiếc
xe lặng lẽ đi tới cách chiếc xe tải năm mươi foot rồi dừng lại. “Hãy thử ngó
qua hàng rào một chút”, cô ta nói, gạt cần số sang chế độ đậu xe và lao ra
khỏi xe trong khi chiếc xe dừng khựng lại.
Tôi theo sau. LaGuerta giẫm phải thứ gì đó cô ta không thích và giơ chân
lên để xem chiếc giày. “Mẹ kiếp”, cô ta thốt lên. Tôi đi lên trước cô ta, cảm
thấy mạch đập của mình thật nhanh, thật dữ dội, tiến tới bên chiếc xe tải.