Nhưng sao? Sao tôi lại do dự? Tất nhiên chuyện này không thể. Tôi biết
nó là điều không thể nghĩ tới, cho dù tôi đang nghĩ về nó. Không đơn thuần
chỉ vì đó là Deb, cho dù đúng là vì thế, tất nhiên rồi. Nhưng một ý nghĩ thật
lạ lẫm chợt len lỏi vào trong cái đầu đang bị dằn vặt bơ phờ của tôi và tôi
không thể nào gạt nó đi được: Liệu Harry sẽ nói gì?
Vậy là tôi đứng đó băn khoăn, vì cho dù tôi muốn bắt đầu đến thế nào đi
nữa, tôi biết Harry sẽ nói gì. Ông đã nói rồi. Đó là chân lý không thể thay
đổi của Harry: Hãy băm vằm những kẻ xấu, Dexter. Đừng làm thế với em
gái con. Nhưng Harry chưa bao giờ lường trước điều gì như thế này - làm
sao ông có thể chứ? Ông chưa bao giờ hình dung ra khi viết “Nguyên tắc
của Harry” là tôi sẽ phải đối diện với một sự lựa chọn như thế này, đứng về
phía Deborah - không phải là em gái thực sự của tôi - hay gia nhập cùng
ông anh trai chính cống một trăm phần trăm còn sống sờ sờ của tôi trong
một trò chơi tôi quả thật rất muốn tham gia. Và Harry không thể lường
trước được điều đó khi ông hướng tôi vào con đường của mình. Harry chưa
bao giờ biết tôi có một ông anh trai, người rồi đây sẽ...
Nhưng đợi một lát đã. Làm ơn hãy lắng nghe. Harry có biết - Harry đã có
mặt ở hiện trường khi chuyện đó xảy ra, phải không nào? Ông đã giữ kín
chuyện ấy cho riêng mình, không bao giờ nói cho tôi biết tôi còn một người
anh trai. Tất cả những năm tháng cô độc trống rỗng đó, khi tôi nghĩ mình là
cái tôi duy nhất hiện diện - và ông biết không phải thế, biết và không nói
với tôi. Sự thật quan trọng nhất về tôi - tôi không chỉ có một mình - và ông
đã không cho tôi biết. Giờ đây, thực sự tôi còn nợ Harry gì nữa đây, sau sự
phản bội khó tin này?
Quay trở về gần thực tại hơn, tôi còn nợ gì súc thịt động vật đang run rẩy
bên dưới tôi, tạo vật mạo danh thành em gái tôi? Tôi có thể nợ gì cô ta nếu
so sánh với mối liên hệ gắn kết tôi với Brian, người mang cùng dòng máu
với tôi, anh trai tôi, một bản sao sống của chính thứ ADN quý báu của tôi?
Một giọt mồ hôi lăn xuống trên trán Deborah, lăn vào trong mắt cô. Nó
làm cô gái chớp mắt lia lịa, tạo thành mặt nhăn nhó thật xấu xí trong nỗ lực
tiếp tục quan sát tôi và đồng thời tống giọt mồ hôi ra khỏi mắt. Trông cô