thực sự có vẻ khốn khổ, bị trói chặt và bất lực trong những vòng băng dính,
vùng vẫy như một con vật ngu xuẩn, một con - vật mang dáng người đầy
ngu xuẩn. Chẳng hề giống tôi hay anh trai tôi, không hề có gì giống với anh
chàng Dexter khôn ngoan sạch sẽ, không bao giờ gây bừa bãi, Kẻ nhảy
dưới trăng với con dao sắc lẻm không dính máu, cũng như chính anh trai
của anh ta.
“Thế nào?”, ông anh tôi nói và tôi nghe thấy vẻ mất kiên nhẫn, sự phán
xét, cả màn khởi đầu của sự thất vọng.
Tôi nhắm mắt lại. Không gian bên trong container quay lượn quanh tôi,
trở nên tối tăm hơn và tôi không thể di chuyển. Kia là Mẹ đang quan sát tôi
không chớp mắt. Tôi mở mắt ra. Anh trai tôi đang đứng sau lưng, sát đến
mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào gáy mình. Cô em tôi
ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt mở to không chớp hệt như đôi mắt của Mẹ.
Cái nhìn cô hướng về tôi bám riết lấy tôi, hệt như cái nhìn của Mẹ đã thu
hút tôi. Tôi nhắm mắt lại: Mẹ. Tôi mở mắt ra: Deborah.
Tôi cầm lấy con dao.
Có một tiếng động nhỏ, một luồng gió ấm ào vào không gian mát lạnh
bên trong container. Tôi quay người lại.
LaGuerta đứng trên ngưỡng cửa, trên tay cô ta là một khẩu súng ngắn tự
động nhỏ nhắn đầy phiền toái.
“Tao biết chúng mày sẽ thử trò này”, cô ta nói. “Tao sẽ bắn cả hai chúng
mày. Có khi cả ba”, cô ta nói, đưa mắt về phía Deborah, rồi nhìn trở lại tôi.
“Ái chà”, cô ta nói, nhìn lưỡi dao trên tay tôi. “Thượng sĩ Doakes nên được
thấy cảnh này. Anh ta đã đúng về mày.” Và cô ta chĩa súng về phía tôi, chỉ
trong nửa giây.
Thế là đủ lâu. Brian hành động thật nhanh, nhanh hơn những gì tôi nghĩ
có thể. Dẫu vậy, LaGuerta vẫn kịp bắn đi một phát súng, Brian hơi chao đi
khi anh ta đâm lưỡi dao vào đúng dưới cơ hoành của LaGuerta. Trong
khoảnh khắc cả hai đứng im như thế, sau đó cả hai đều nằm bất động dưới
sàn.