ÁC NHÂN - Trang 117

Với một người muốn hạn chế tiền rau ăn trong một tuần xuống còn 1.000

yên như Fusae thì khoản tiền xe buýt 980 yên hằng ngày khiến bà áy náy
chẳng khác gì vung tiền ở một khách sạn suối nước nóng có cơm bưng
nước rót.

Sau khi cất rau vào tủ lạnh, Fusae nhón một quả mơ muối từ chiếc hộp

nhựa đưa vào miệng.

“Cô ơi! Cô có ở nhà không?”
Đúng lúc đó bà nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc từ ngoài thềm cửa.
Bà ngậm quả mơ đi ra hành lang thì thấy anh cảnh sát tuần tra khu vực

và một người đàn ông lạ mặt đang đứng đó.

“Ơ kìa, giờ mới đi ăn sáng đấy à?”
Anh cảnh sát tuần tra hơi đậm người bước vào trong với nụ cười thân

thiện.

Khi bà Fusae lấy hạt mơ muối ra từ miệng, anh cảnh sát tuần tra hỏi

“Cháu mới nghe nói chú lại vào viện ạ?”

Bà Fusae giấu hạt mơ vào lòng bàn tay, nhìn sang người đàn ông to cao

đứng cạnh anh cảnh sát tuần tra. Làn da rám nắng trông có vẻ rắn rỏi,
những ngón tay trên bàn tay buông thõng ngắn một cách quá mức.

“Đây là anh Hayata thuộc sở cảnh sát tỉnh. Anh ấy bảo có chuyện muốn

hỏi Yuichi.”

“Hỏi Yuichi ấy à?”
Bà Fusae hỏi lại, mùi mơ nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng. Mọi khi, lúc

ngồi trò chuyện bên chén trà ở đồn công an, bà Fusae không để ý nhưng lần
này khẩu súng giắt bên hông của anh cảnh sát tuần tra bỗng dưng đập vào
mắt bà.

“Đêm Chủ nhật vừa rồi Yuichi có đi đâu ra ngoài không hả cô?”
Anh cảnh sát tuần tra đang ngồi ở bậu cửa, cố cúi thấp người rồi hỏi.

Điều tra viên đứng bên cạnh thấy vậy bèn ấn vai anh rồi cảnh cáo bằng vẻ
mặt nghiêm nghị: “Việc hỏi là của tôi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.