ÁC NHÂN - Trang 259

cô lúc này hơn cảm giác “mình đã quen tội phạm giết người”. Sự việc xảy
ra từ trước khi cô gặp gã, ấy vậy mà cô lại cảm thấy hối tiếc vì đã không
thể làm gì giúp gã.

Rời bãi đỗ xe ở Yobuko, chiếc xe hướng đến thành phố Karatsu. Trong

xe hai người không nói với nhau một lời. Đường vắng nên chẳng mấy chốc
chiếc xe đã đến gần khu dân cư. Ở đoạn gần đến khu dân cư, tấm biển của
sở cảnh sát Karatsu bất ngờ hiện ra. Yuichi, có lẽ không nghĩ lại đến nơi
nhanh thế, trong một thoáng bèn xoay mạnh vô lăng và giảm tốc độ.

Trước đó mấy chục mét là tòa nhà màu kem nằm lọt thỏm trong khu đất

rộng. Một tấm băng rôn để biểu ngữ an toàn giao thông được treo rủ xuống
trên tường nhà, bay phần phật vì gió biển.

Không có chiếc xe nào chạy trên đường. Gió từ biển ngay gần đó thổi

vào lồng lộng.

“Mitsuyo… nên xuống ở đây đi.”
Vẫn giữ vô lăng, Yuichi nói mà không nhìn vào mặt Mitsuyo.
Đúng lúc đó mưa bắt đầu rơi. Trời vừa tối sầm lại, lập tức mưa rơi ào

xuống kính trước. Người mẹ trẻ đang đẩy xe nôi trên vỉa hè cuống cuồng
hạ mái che xuống.

“Mitsuyo nên xuống ở đây đi.”
Nói câu đó xong, Yuichi không mở miệng nữa.
“… Chỉ vậy thôi sao?” Mitsuyo lẩm bẩm.
Yuichi không ngẩng mặt lên mà chỉ chăm chăm nhìn xuống dưới chân.

Cô không biết có phải cô hỏi điều này là bởi cô muốn Yuichi nói gì với
mình hay không. Chỉ có điều, một câu ngắn ngủi “Nên xuống ở đây đi”
khiến cô buôn vô hạn.

Sự im lặng lại tiếp tục. Những hạt mưa rơi xuống mặt kính trước lại trôi

đi vì không chịu nổi sức nặng của chính mình.

“Mitsuyo sẽ gặp rắc rối nếu bị nhìn thấy đi cùng anh…” Tay vẫn giữ chặt

vô lăng, Yuichi lí nhí.

“Ý anh là nếu xuống ở đây thì em sẽ không còn gặp rắc rối?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.