ÁC NHÂN - Trang 260

Trước cách nói nặng lời của Mitsuyo, Yuichi vội vàng Xin lỗi: “Anh xin

lỗi.”

Thực sự cô không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời đó. Không phải

đến nước này rồi cô lại muốn tỏ thái độ khó chịu với Yuichi.

“… Em xin lỗi.” Mitsuyo lí nhí xin lỗi.
Dáng lưng của người mẹ trẻ đang đẩy xe nôi hiện lên trong gương chiếu

hậu. Người mẹ trẻ vừa đi vừa cố ngăn bước chân như chực muốn chạy.

“Đến gặp cảnh sát rồi sẽ ra sao?”
Cô buột miệng thốt ra câu hỏi đó. Nhìn chăm chăm vào bàn tay đang giữ

vô lăng, Yuichi ngẩng mặt lên đoạn lắc đầu như muốn bảo chính gã cũng
không biết.

“Nếu ra đầu thú thì hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút phải không?” Mitsuyo

nói.

Yuichi lại lắc đầu như muốn bảo gã chẳng biết gì hết.
“Lúc nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau phải không?”
Cúi gầm mặt suốt từ nãy giờ, nghe vậy Yuichi vội ngẩng mặt lên đầy

ngạc nhiên, khuôn mặt càng lúc càng như đang khóc.

“Em sẽ chờ. Bao nhiêu năm cũng được.”
Vai Yuichi rung lên, đầu lắc quầy quậy. Mitsuyo bất giác đưa tay chạm

lên má Yuichi. Cơn run rẩy của Yuichi truyền rõ sang đầu ngón tay cô.

“Anh, sợ lắm… Có thể sẽ bị tử hình.”
Mitsuyo dịu dàng nắm lấy tai Yuichi. Tai gã nóng như phải bỏng.
“Nếu không gặp Mitsuyo thì anh đã không sợ thế này. Tuy anh lo sợ vì

nghĩ trước sau gì cũng sẽ bị, tuy anh không dám tự ra đầu thú nhưng cũng
không sợ đến thế này. Ông bà chắc sẽ khóc, anh thật có lỗi với ông bà vì
ông bà đã cất công nuôi nấng anh, nhưng anh cũng không đau khổ đến thế
này. Nếu như anh không gặp Mitsuyo…”

Mitsuyo chăm chú lắng nghe những lời lẽ như rút ruột của Yuichi. Bàn

tay cô cảm nhận rõ đôi tai của Yuichi đang càng lúc càng nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.