ÁC NHÂN - Trang 303

bến xe buýt ở phố cảng vốn yên bình này khiến mọi người đều tròn mắt dõi
theo tình hình.

Bà Fusae khom người, đến ngồi vào ghế phía sau tài xế. Đám phóng viên

vẫn tiếp tục chen lấn nhau để lên xe. Bà Fusae nhìn chằm chằm xuống giày
của mình. Bùn và tuyết bám trên đầu móng chân.

“Mấy người làm cái gì vậy hả? Không được đưa tin trên xe nhé. Nếu

muốn thì phải xin phép Phòng quảng cáo nhé!”

Giọng của tài xế vang lên qua micro. Lập tức đám phóng viên đang chen

lấn bỗng ngừng cử động.

“Nào, nguy hiểm lắm, đi ra ngoài đi!”
Một giọng nói mạnh mẽ. Tài xế đang trong tư thế sẵn sàng đứng lên khỏi

ghế lái để đẩy đám phóng viên ra.

“Bắt nạt bà già thì được gì chứ.”
Tiếng lẩm bẩm của tài xế truyền qua micro vang khắp trong xe. Gương

mặt của người tài xế quen thuộc hiện lên qua gương ghế lái. Đó là người tài
xế lãnh đạm, lái ẩu và là người mà bà Fusae ngại va chạm nhất trong số
những tài xế phụ trách tuyến đường này.

“Nào, tôi đóng cửa đây!”
Tài xế đóng sập cửa xe, xe buýt từ từ chuyển bánh.
Bà Fusae lại nhìn xuống giày mình. Trong chiếc xe buýt rung lắc, bà

nhận ra mình đang khóc vì biết ơn người tài xế là khi xe buýt đến điểm
dừng kế tiếp.

Xe buýt đi vào nội thành từ con đường dọc biển. Chiếc xe sẽ chẳng khác

gì ngày thường nếu bà không khóc. Ngồi ở hàng ghế đầu, cảm giác bị mọi
người nhìn nên bà không dám ngẩng mặt lên, tuy vậy mỗi lần xe dừng lại
có khách mới lên nên không khí trong xe cũng dần thay đổi. Số người
không biết về chuyện náo loạn khi bà lên xe đã nhiều hơn số người biết.

Khi xe buýt đến trước bệnh viện nơi ông Katsuji đang nằm, bà Fusae ấn

nút bên cạnh cửa sổ. Trong xe vang lên giọng nói vô cảm của tài xế: “Xe sẽ
dừng ở bến tiếp theo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.