ÁC NHÂN - Trang 304

Xe buýt giảm tốc khi đi gần tới trạm dừng. Sau khi xe dừng hẳn, bà

Fusae bám vào tay vịn để đứng lên. Bà muốn cảm ơn tài xế nhưng không
đủ can đảm, đành đi về phía cửa xuống đằng sau.

Có tiếng gì như tiếng không khí thổi qua, cửa xe mở ra. Không có ai

khác xuống xe. Bà Fusae lén nhìn lên phía ghế lái đoạn bước xuống một
bậc. Đúng lúc ấy.

“… Bà không làm gì sai cả, phải mạnh mẽ lên.”
Đột nhiên có tiếng của tài xế truyền qua micro, trong xe bỗng chốc trở

nên nhốn nháo. Bà Fusae luống cuống trước câu nói bất ngờ của tài xế. Ánh
mắt của hành khách trong xe tập trung cả vào bà Fusae lúc này đang đứng
trên bậc xuống. Bà Fusae xuống xe như chạy trốn. Xuống xe bà bèn ngoảnh
lại song ngay lúc ấy cửa xe đã đóng, xe buýt chạy ngay đi.

Quả thật là chỉ trong giây lát. Còn trơ trọi một mình ở trạm dừng, bà

Fusae chỉ còn biết lặng người nhìn theo chiếc xe đã chạy đi.

“Phải mạnh mẽ lên.”
Giọng tài xế qua micro lại dội về, bà Fusae vội vã cúi đầu trước chiếc xe

vừa chạy đi khỏi.

“Bà không làm gì sai cả.”
Bà Fusae nhắc đi nhắc lại lời nói của tài xế trong lòng. Sau lưng bà là

bệnh viện nơi ông Katsuji đang nằm. Cứ thế này đi vào phòng bệnh như
mọi ngày, bà sẽ lại chăm ông Katsuji luôn cáu bẳn rồi trở về nhà, tối đến lại
run rẩy vì cánh nhà báo bên ngoài và những cuộc điện thoại đe dọa.

“Phải mạnh mẽ lên.”
Bà Fusae tự lẩm bẩm.
Cứ trốn tránh thế này sẽ chẳng có gì thay đổi. Cứ ngồi chờ cũng chẳng

có ai đến giúp. Cứ thế này sẽ chẳng có gì thay đổi so với cái thời bà bị ném
khoai cấp phát vào người mà chỉ biết im lặng cúi nhặt. Phải cố gắng thôi.
Bị nhục thế này làm sao mà chịu được chứ. Phải cố gắng thôi. Bà sẽ không
để ai làm nhục nữa. Chẳng nhẽ cứ chịu bị nhục thế này sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.