ÁC NHÂN - Trang 307

mùi của bố Yoshino. Ông bố ấy, nếu so với Masuo, thì nhỏ bé đến đáng
thương.

Trước đến giờ tôi chỉ ru rú xem phim trong phòng nên thấy đầy rẫy cảnh

người ta khóc, buồn, giận dữ hay căm hận, nhưng đó là lần đầu tiên tôi
nhận ra cảm xúc con người cũng có mùi. Tôi cũng thấy bực vì tuy không
thể diễn tả rõ ràng, song ngay khi nhìn thấy cảnh ông bố ấy cố gắng bám
vào chân Masuo, nói sao nhỉ, tôi thấy mình có thể cảm nhận rõ ràng vụ án
này…

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng những thứ như cảm giác bàn chân của

Masuo khi đá Yoshino ra khỏi xe trên đèo, cái lạnh của mặt đường nơi lòng
bàn tay Yoshino chạm vào khi bị đá ra khỏi xe, thậm chí cả bầu trời mà
Yoshino nhìn thấy khi bị hung thủ siết cổ hay cảm giác ở cổ cô khi bị siết.

Việc một người không còn trên cõi đời này nữa không phải là việc mất đi

viên đá trên đỉnh kim tự tháp mà là mất đi viên ở dưới chân tháp.

Thực lòng, tôi không nghĩ bố của Yoshino lại thắng được Masuo. Ngay

cả ở cuộc đối đầu đó hay trong cuộc đời của cả hai sau này thì phần thắng
nhất định vẫn thuộc về Masuo. Dù vậy tôi vẫn muốn ông ấy nói điều gì đó
với Masuo. Tôi không muốn ông phải thua trong im lặng.

* * *

Đi khỏi trạm dừng xe buýt trước bệnh viện, bà Fusae lấy ra chiếc ví cũ

rích từ túi xách nặng trịch đeo trên cổ tay. Trong ví là tập hóa đơn của siêu
thị, bốn tờ tiền một nghìn yên, ngoài ra rất nhiều tiền lẻ chủ yếu là đồng
năm yên.

Chỉ còn một lớp tuyết mỏng đọng lại dưới gốc cây trên con đường dọc

vách đá, xe cộ chạy qua làm nước bùn do tuyết tan bắn lên.

Bà Fusae cất lại ví vào túi. Dĩ nhiên lời nói của tài xế xe buýt đã tiếp

thêm cho bà sinh lực nhưng còn có điều gì khác hơn thế nữa. Bà có cảm
giác nỗi sợ hãi chi phối bà suốt mấy tuần nay đã trôi tuột ra khỏi cơ thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.