ÁC NHÂN - Trang 315

Yoshio đi thẳng về phía đó. Masuo không nhận ra, vẫn đang khua

khoáng chân tay nói với hai người trước mặt.

“… Thế rồi, lão già ấy đột nhiên bám vào chân tao rồi bảo: ‘Vì mày mà

con gái tao phải chết.’ Trông lão ta nghiêm túc lắm nhé. Túm chân tao thật
lực. Ha ha. Trông bộ mặt lão ta buồn cười lắm. Này, có lão già gì đó mà thi
thoảng Matsu-chan vẫn bắt chước ấy nhỉ?”

Hai người ngồi trước mặt cười trước câu chuyện của Masuo. Có điều,

Yoshio không hiểu có gì đáng cười. Ông không hiểu vì sao bộ mặt của ông
bố cố hết sức vì đứa con gái bị giết lại đáng cười đến vậy.

Hai người nhận ra Yoshio bèn liếc nhìn về phía ông, thấy vậy Masuo

cũng ngoảnh lại. Trong một thoáng, hắn nín thở.

Ông không hiểu được. Ông không hiểu được Masuo, kẻ đang cười trên

nỗi đau khổ của người khác. Ông không hiểu được hai thanh niên đang
cười hùa theo câu chuyện của Masuo. Ông không hiểu được đám người gửi
thư đến chửi rủa Yoshino. Ông không hiểu được những kẻ bình luận trên
chương trình trò chuyện kết luận Yoshino là nhơ nhuốc.

“Yoshino.” Yoshio gọi tên con gái trong lòng.
Bố không hiểu con ạ.
Masuo đứng như trời trồng trước mặt ông. Hắn không dám lên tiếng, mặt

cắt không còn giọt máu. Chiếc cờ lê ông nắm chặt trong túi áo tự nhiên nhẹ
bẫng.

“Buồn cười lắm hả?” Yoshio hỏi.
Ông thực sự muốn hỏi. Masuo lùi một bước.
“Mày không thể sống như thế được.”
Bỗng nhiên ông thốt ra.
“… Sống mà cứ cười nhạo người khác suốt như thế mà được sao.”
Ông thấy buồn vô hạn. Buồn đến nỗi những cảm xúc căm hận đều tan

biến.

Nhóm Masuo đứng chết trân. Ông Yoshio bỏ chiếc cờ lê ra khỏi túi áo

rồi ném xuống chân Masuo. Đoạn chẳng nói chẳng rằng, ông bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.