ÁC NHÂN - Trang 317

Cất túi gói xong, bà Fusae quàng khăn ngay trong cửa hàng. Thấy bà

quàng không ra kiểu gì, nhân viên của hàng bèn dạy bà kiểu “quàng thắt
nút”. Bà trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Chỉ một cái khăn thôi nhưng dường
như bà thấy tự tin hơn hẳn.

Từ cửa hàng quần áo, bà băng qua công viên để ra mặt sau của bến xe

buýt. Buổi tối các hàng ăn lưu động sẽ bày bán ở trên đường nhưng giờ vẫn
còn sớm, một vài xe hàng được khóa dây cẩn thận xếp bên đường.

Trước mặt là một bãi đỗ xe lớn tính tiền theo giờ, đi tiếp nữa sẽ đến phố

Trung Hoa náo nhiệt.

Từ cửa sổ của căn phòng nơi bà bị những gã đàn ông bao vây hôm ấy có

thể trông thấy bãi đỗ xe này. Bà đã sợ hãi đến mức không dám ngẩng mặt
lên nhưng người đàn ông trong vai thủ lĩnh thi thoảng lại chuyển giọng nhẹ
nhàng mang một cốc trà nóng đến cho bà, khi ấy bà mới dám nhìn trộm ra
ngoài trong giây lát.

Đi tiếp đến tường rào của bãi đỗ xe, bà Fusae nuốt ực nước bọt một cái

rồi từ từ ngoảnh lại, ngước nhìn tòa nhà sau lưng.

Đó là một tòa nhà tạp nham cũ kỹ có thể thấy ở bất cứ đâu, bên trong có

một cầu thang hẹp dần lên tầng hai, chỉ trông thấy phần dưới của cửa thang
máy màu xanh.

Một ông bố trẻ công kênh đứa con gái nhỏ trên vai, chắc là đi ăn ở phố

Trung Hoa. Cái mũ giống như của ông già Noel mà bé đang đội có vẻ khiến
nó khó chịu, toan giật ra nhưng được người mẹ đi bên cạnh chỉnh lại.

Bà Fusae nắm chặt chiếc túi trên cổ tay, hít thở sâu lần nữa rồi bước đi.

Tự nhủ phải đi thật vững nhưng bà cảm thấy run rẩy chẳng khác nào đang
đi bộ trên tấm ván nổi trên mặt nước.

Bà Fusae đi vào tòa nhà tối nhờ nhờ. Vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu

tiên đã tróc gạch, bà bất giác muốn chạy trốn, song lại vội vã bám vào tay
vịn đen bóng.

Yuichi, cháu đang ở đâu?
Bà Fusae bước lên thêm một bậc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.