ra đứng trước cửa như để bắt khách vì từ sáng tới giờ không có lấy một
mống dù là ngày nghỉ. Ông ngắm nhìn con đường hút gió bấc, ăn xong bữa
trưa bà vợ Satoko nấu ở trong cửa hàng cách đây cả tiếng rồi mà cái mùi cà
ri đó vẫn còn phảng phất bên ngoài cửa tiệm.
Từ con đường trước cửa tiệm có thể nhìn thấy ga JR Kurume phía xa. Ở
bùng binh đặt trước nhà ga thưa thớt, hai chiếc taxi đợi khách đậu suốt từ
một tiếng trước. Mỗi lần nhìn ra quảng trường trước nhà ga vắng vẻ này,
Yoshio lại nghĩ, giá như tiệm của mình ở trước ga Nishitetsu Kurume chứ
không phải JR Kurume thì có lẽ lượng khách đã khác. Thực chất hai tuyến
đường nối giữa nội thành Fukuoka và Kurume gần như chạy song song, tuy
nhiên trong khi tàu tốc hành JR tốn 1.320 yên và 26 phút một chiều thì tốc
hành Nishitetsu mất 42 phút nhưng có thể đi đến nội thành Fukuoka chỉ với
non nửa số tiền trên, tức 600 yên.
Chọn 16 phút hay 720 yên đây?
Cứ mỗi lần đứng trước của tiệm ngắm nhìn ga JR Kurume đìu hiu dần
theo năm tháng, Yoshio lại nghĩ, người ta có thể dễ dàng bán 16 phút để lấy
720 yên đến thế ư. Dĩ nhiên chẳng phải vơ đũa cả nắm. Ví ngay như một
gia đình cũng mang họ Ishibashi khác - gia đình sáng lập tập đoàn
Bridgestone đã khiến Kurume được tự hào với thế giới, nếu là người nhà
Ishibashi đó thì đời nào lại đi đổi thời gian quý báu lấy vài đồng cỏn con
như thế. Chỉ có điều, người như vậy ở cái phố này may ra được một nhúm,
quá trưa một ngày Chủ nhật tháng Chạp, cũng giống như ông đang đứng
trước cửa đợi khách, hầu hết mọi người đều hướng về phía ga Nishitetsu để
đi tới Fukuoka với giá rẻ dù phải đi bộ tới ga có xa hơn.
Có lần Yoshio thử làm phép toán về sự chênh lệch giữa JR và Nishitetsu.
Ông tính xem nếu sống đến 70 tuổi thì rốt cuộc giá trị của con người sẽ đạt
khoảng bao nhiêu khi đổi 16 phút lấy 720 yên. Ông lấy một tay bấm thử
máy tính, ban đầu nhìn con số hiện ra, ông cứ ngỡ mình tính nhầm. Kết quả
lên đến 1,6 tỷ. Nhưng dù ông có lập cập tính lại thì vẫn ra con số y hệt.
Cuộc đời con người trị giá 1,6 tỷ. Đời lão già này trị giá 1,6 tỷ.