nàng không xa, ngươi nghĩ biện pháp đến cửa hàng của nàng một chuyến,
nhắc nhở nàng một tiếng.”
”Vâng.”
Nhưng khi Thanh Thanh đến cửa hàng lại không nhìn thấy Trang Thư
Tình.
Từ sau khi về nhà mấy ngày, nàng cũng không bước ra đại môn nửa
bước.
Bạch Chiêm ở bên ngoài đợi rất lâu, dùng hết tự chủ, cố gắng không
chế chính mình không phá cửa xông vào.
Trong mắt Trần Nguyên nhìn ra không biết là có bao nhiêu cảm thán,
ai có thể nghĩ được một công tử vô pháp vô thiên như vậy lại có thể vì
Trang cô nương mà nhẫn nhịn đến mức này, nếu như lão phu nhân biết
được, hẳn là sẽ vỗ tay cười to đi.
”Vẫn tránh không gặp mặt?” Khó có thể nhìn thấy được bộ dáng mệt
mỏi này của nhi tử, hoàng đế rất thoải mái, nhưng thoải mái qua đi lại cảm
thấy bất mãn, con của hắn có chỗ nào không tốt? Đối phương lại không tim
không phổi mà đối đãi với hắn như vậy.
Hắn đột nhiên có một chủ ý, nhưng chưa kịp nhấc đầu lên đã bị ánh
mắt của nhi tử liếc trở về, được rồi, từ khi hắn sinh ra cũng chưa từng bị đối
xử như vậy, cũng chưa từng suy nghĩ vì người khác, đúng thật là, không
phải thứ tốt đẹp gì.
Nhưng mà vài ngày nữa, hắn phải lập tức hồi cung.
Nói đến nói đến cuối cùng vẫn là lão gia tử cảm thấy chua xót, nhi tử
đối với hắn không có nửa điểm quan tâm như đối với con dâu a! Hơn một
nửa cũng không có! Như vậy trong lòng hắn sao có thể thoải mái. Bạch