ÁC QUỶ TRÊN THIÊN ĐÀNG - Trang 45

thằng như tôi, thường có cái nguy hiểm hoặc là một ông thánh hoặc là một
thằng cuồng.
“Không điên chứ?”
“Không bao giờ!”
“Nhưng tàng tàng! Phải không?”
Câu đáp của hắn là - Phải và Không. Tôi vốn đạo gốc, lại có khiếu siêu
hình. Ở tôi, có một cái gì còn hơn là một Thập tự quân. Tôi vừa kính
nhường vừa xấc xược, vừa là kẻ sám hối, vừa là Pháp quan Tôn giáo. Và
thế thế.
“Và theo anh đi sâu vào chiêm tinh có thể thắng được các xu hướng ấy
sao”.
Hắn nói, “Tôi không dám quả quyết là thế. Tôi chỉ bảo rằng nó giúp anh
thấy rõ hơn... thấy được cái bản chất của các điều anh thắc mắc rõ hơn”.
Tôi đáp: “Nhưng tôi có điều gì thắc mắc đâu. Trừ phi là những điều thuộc
vũ trụ. Tôi sống thanh thản với tôi, với thiên hạ. Thật thì tôi với vợ tôi
không được thuận hòa. Nhưng chuyện vợ chồng thì đến Socrate cũng chẳng
thuận hòa nữa là. Vả lại...”
Hắn ngắt lời.
Tôi nói, “Được rồi, thế tôi hỏi anh chứ chiêm tinh đã giúp anh được gì. Đã
giúp anh sửa chữa được các khuyết điểm của anh chưa? Đã giúp anh hòa
mình với thiên hạ chưa? Đã giúp anh tìm được thanh thản và niềm vui
chưa? Tại sao anh lại gãi sồn sột như mắc chứng kinh phong thế kia”.
Cứ xem hắn nhìn tôi ra sao cũng đủ hiểu là tôi đã đánh trúng tim đen của cu
cậu.
Tôi nói: “Xin lỗi anh, nhưng anh biết đấy, tôi có tính hay nói trắng, nói
thẳng khi cần nên nói. Tôi không có ý miệt thị anh hay giễu cợt anh. Nhưng
đây chính là điều tôi muốn biết. Anh hãy trả lời thẳng thắn! Cái gì quan
trọng nhất - thanh thản nhất là vui tươi hay minh triết? Nếu biết ít mà
sướng hơn thì anh chọn đường nào?”
Lẽ ra tôi phải biết câu trả lời của hắn. Là về vấn đề này ta không phải muốn
là được.
Tôi kịch liệt phản đối. Tôi nói: “ Có lẽ tôi vẫn còn Mỹ quá. Nghĩa là còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.