ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 10

Chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi mới là điều mà các em nên làm. Nghe rõ
chưa?”.

Sặc! Cô Tôn mà nổi trận lôi đình thì quả vô cùng đáng sợ!

Cả lớp lập tức im bặt, sợ đến nỗi không dám hé nửa lời.

Cô Tôn mãn nguyện nhìn những chú nai con ngoan ngoãn. Trong lòng

không khỏi đắc chí - ha ha, cũng không nghĩ xem ta đã giành được bằng
khen chủ nhiệm xuất sắc trong ba năm liền. Sao có thể chỉ là hư danh được?

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Những khuôn mặt vốn tiu nghỉu, uể oải nằm gục xuống bàn bỗng chốc

tràn trề sức sống như được tiếp thêm nguồn sinh khí mới.

Cô Tôn nhìn mọi người mà vừa tức vừa buồn cười. Thôi, không làm khó

bọn chúng nữa.

“Cả lớp nghỉ”.

“Ôi, tan học rồi”.

Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã. Những học sinh đã sớm ở trong tư thế

sẵn sàng lập tức lao ra bảng tin gần sân vận động như những mũi tên đã
được kéo căng. Những lớp khác cũng vậy, bỗng chốc trường học xuất hiện
cảnh tượng náo nhiệt giống như hàng vạn con “ngựa” phi ầm ầm, bụi cuốn
mù mịt.

Cô Tôn lo lắng, vội vàng chạy ra phòng học nói to: “Đừng chạy, như thế

sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Đừng chạy, mau dừng lại…”.

Nhưng lúc ấy đâu có học sinh nào chịu nghe lời cô nói. Cô chỉ có thể ủ

rũ đi vào lớp, thu dọn đồ dùng.

Trong lớp vẫn còn một hình bóng nữa chưa rời đi.

Cô Tôn vui vẻ nói: “Chỉ có Hiểu Tranh là ngoan nhất, nghe lời nhất. Em

yên tâm, cô tin chắc chắn em sẽ lọt vào vòng trong…”.

Hiểu Tranh mỉm cười khiêm tốn. Ánh mắt hướng ra cửa sổ, nhìn về phía

bảng tin đang bị bao vây trong biển người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.