ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 204

“Một khúc nhạc nền tuyệt diệu!”.

… Có lẽ nỗi nhớ nhung da diết mà Hiểu Tranh biểu đạt trong bài diễn

tấu của mình và niềm vui mừng hiện tại xua đi nỗi u buồn trên khuôn mặt
của cô khiến những khán giả Pháp vốn yêu thích sự lãng mạn đã nhớ đến
một bài hát tình yêu lãng mạn – hai người xa nhau cuối cùng đã gặp lại, cả
nhà hát náo nhiệt hẳn lên. Tiếng cười và những tràng pháo tay nồng nhiệt
rộn vang…

VOL 10-4

Bầu trời đêm xanh thẳm, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, thỉnh

thoảng còn có vài đám mây lướt qua.

Trên quảng trường phía trước nhà hát, cây ngô đồng cao lớn đã nở

những đóa hoa xinh đẹp, tinh khiết. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, bông
hoa trắng muốt mang theo hương thơm ngọt ngào từ từ rơi xuống mặt đất,
đậu trên người Hiểu Tranh và Joon Ho.

Hiểu Tranh ngả vào lòng Joon Ho, vẫn cảm giác như mình đang ở trong

giấc mơ. “Em tưởng rằng… em tưởng rằng sẽ không được gặp anh nữa.
Nhưng… bây giờ anh lại xuất hiện thần kỳ như thế này. Trời ơi! Có phải em
đang nằm mơ không?” Hiểu Tranh ngẩng đầu, ngây người nhìn khuôn mặt
tuấn tú, rạng ngời của Joon Ho.

Joon Ho cúi đầu, hôn cô một cái thật dịu dàng, sau đó nhìn cô trìu mến:

“Tình yêu có thể làm nên kỳ tích, chẳng phải sao?”.

Tình yêu có thể làm nên kỳ tích? Đây chẳng phải là câu nói của “Nỗi

nhớ phương xa” sao? Hiểu Tranh tròn mắt nhìn khuôn mặt như cười mà
không phải là cười của Joon Ho. Vậy thì… vậy thì… anh chính là…

“Bây giờ chẳng phải kỳ tích đã xuất hiện rồi sao?”. Joon Ho nháy mắt,

mỉm cười.

“Anh là… Nỗi nhớ phương xa?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh.

Joon Ho mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.