ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 30

chúng mình lại ở cùng một phòng. Cậu chơi đàn thật hay. Mình rất ngưỡng
mộ cậu”.

Cô gái không đợi Hiểu Tranh đáp lời mà thao thao bất tuyệt nói về sự

ngưỡng mộ của mình dành cho cô, nói về sự yêu mến đất nước và con
người Trung Quốc. Hiểu Tranh không nói gì, ngây người nhìn cô gái nhiệt
tình, hoạt bát trước mắt.

“Sao cậu lại ăn cái này, đi, đi, đi, mình mời cậu đi ăn”. Cô gái vừa nói

vừa kéo áo Hiểu Tranh.

“Cảm ơn cậu, không cần đâu”. Hiểu Tranh khéo léo từ chối.

“Đi đi mà, thưởng thức những món ăn đặc sắc của Hàn Quốc. Lần sau đi

Trung Quốc, cậu có thể dẫn mình thưởng thức những món ăn Trung Quốc
chính cống”.

Thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, Hiểu Tranh không nỡ từ chối.

Cô ấy mỉm cười sung sướng, khuôn mặt đỏ hồng trông thật đáng yêu.

VOL 2-5

Nhà ăn.

Nhà ăn của trường chia thành hai tầng. Mỗi tầng có sức chứa hàng trăm

người. Những chiếc bàn màu xanh được xếp ngay ngắn trong nhà ăn rộng
rãi, sạch sẽ. Lúc này nhà ăn chật kín người. Mọi người cười nói vui vẻ,
không khí rất náo nhiệt.

Hiểu Tranh và Da Woo ngồi trong góc, ăn bữa trưa kiểu Hàn Quốc.

Hiểu Tranh vẫn chưa quen cách ăn của người Hàn Quốc. Vì thế có chút

e dè quan sát động tác của Da Woo.

Da Woo vừa ăn vừa nhiệt tình giảng giải: “Nước mình rất chú trọng lễ

nghi ăn uống. Ví dụ không thể cầm cái bát này lên…”.

Hiểu Tranh vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng.

“Nào, cậu ăn cái này đi, một trong những món ăn cơ bản của người dân

Hàn Quốc, món kim chi, mọi người ăn không biết chán”. Da Woo trịnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.