ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 37

Cô gái từ từ ngẩng đầu. Lúc ấy, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của cô. Một

khuôn mặt mộc xinh đẹp, thanh tú. Chính là cô ấy. Niềm vui bất ngờ trào
dâng trong lòng Shin Chul Kang. Nhưng vì sao cô ấy lại ngồi khóc ở đây?
Nhìn Hiểu Tranh đáng thương, anh thấy trái tim mình thắt lại.

Hiểu Tranh ngẩng đầu, chỉ là phút thoáng nhìn đã khiến cô ngây người

đắm say.

Một chàng trai thật dịu dàng. Khuôn mặt của anh ấy thật khôi ngô, nho

nhã, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo và hoàn mỹ: Dưới đôi lông mày
đẹp như tranh vẽ là đôi mắt trong suốt, giống như mặt hồ phẳng lặng, dịu
dàng và ấm áp; chiếc mũi cao và thẳng; những đường nét trên đôi môi
mỏng thật đẹp và mềm mại; khóe môi lúc nào cũng ẩn chứa nụ cười ấm áp.
Anh giống như cơn gió xuân khẽ lướt nhẹ qua nhánh hoa, nhẹ nhàng, ấm
áp. Nhưng cũng vừa giống màn sương mù dịu nhẹ trong đêm tối mùa xuân
ấm áp, mềm mại, mang theo mùi hương thoang thoảng. Sự dịu dàng của
anh khiến người ta ngất ngây.

Hiểu Tranh đã quên hết những hụt hẫng, buồn rầu và bi thương trong

lòng, chỉ ngây người nhìn khuôn mặt của anh.

“Em không nhớ anh à?”. Giọng nói của anh dịu dàng và lịch sự. Hiểu

Tranh dụi mắt và nói: “Ồ, là anh, anh chàng lịch thiệp rất sẵn lòng giúp các
cô gái gặp khó khăn”.

Hiểu Tranh nhìn anh. Lúc này, anh chỉ mặc đồng phục của trường nhưng

vẫn khiến người khác cảm thấy giống một chàng hoàng tử cao quý. Hiểu
Tranh thầm nghĩ: Anh không chỉ có khuôn mặt đẹp trai mà còn có khí chất
cao quý và sự ấm áp toát ra từ con tim khiến người ta rung động.

Nhìn dáng vẻ ngây người của Hiểu Tranh, Chul Kang không kìm được

mỉm cười dịu dàng. Ngay cả lúc ngây người cô ấy cũng rất đáng yêu, xinh
đẹp.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô rồi quay sang, dịu dàng hỏi: “Vì

sao em khóc? Nhớ nhà à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.