ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 73

thì anh ấy sẽ không yên lòng đâu. Vì thế anh phải vui lên, phải sống thật
hạnh phúc, như thế anh trai ở trên trời mới yên lòng. Cố gắng sống vui vẻ
mỗi ngày, đó mới là cách tốt nhất để tưởng nhớ anh ấy”.

Giọng nói của cô rất dịu dàng, nhưng trong lời nói ấy ẩn chứa sự kiên

định khiến anh không thể không tin.

“Thật… vậy sao?”.

“Dĩ nhiên là thật rồi”. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khẳng định, sau đó

mỉm cười nói: “Anh biết không? Em đã mất bố mẹ từ hồi học tiểu học.
Trước lúc lâm chung, mẹ nói với em, mẹ muốn em nhất định phải kiên
cường lạc quan, nhất định phải sống thật hạnh phúc. Mẹ và bố sẽ ở trên trời
dõi theo em. Em đã khắc sâu những lời nói ấy trong lòng, cố gắng sống thật
vui vẻ. Em muốn bố mẹ ở trên trời sẽ mỉm cười khi thấy em. Anh cũng nên
làm như vậy. Nếu anh trai của anh đã hy sinh bản thân mình để cứu anh thì
đó là bởi vì anh ấy nghĩ rằng anh xứng đáng để anh ấy làm như vậy. Vì thế,
anh càng phải vì anh ấy mà sống thật tốt”.

Anh nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt kinh ngạc. Cô ấy… là trẻ mồ côi?

Nhưng cô ấy chưa bao giờ cho mình cảm giác ấy.

“Hãy quên những nỗi đau đớn giày vò ấy đi, vui vẻ sống từng ngày”. Cô

dịu dàng nhìn anh. Anh nhìn cô rất lâu mà không thể rời mắt được.

Một cảm giác mơ hồ như đã từng quen trong cái khoảnh khắc bốn mắt

nhìn nhau…

Mưa rơi mãi không ngừng. Hai người ngồi trong căn nhà nhỏ tâm sự với

nhau, chia sẻ những ký ức thời thơ ấu và những chuyện vui vẻ trong quá
khứ.

Đêm mưa thu lành lạnh, nhưng trái tim đóng băng biết bao nhiêu năm

nay của Joon Ho đã bắt đầu tan chảy…

VOL 4-3

Ánh nắng đầu tiên le lói sau cơn mưa, không khí rất trong lành và tươi

mát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.