AI BẢO CHỈ HOÀNG TỬ MỚI LÀ CHÂN MỆNH THIÊN TỬ - Trang 50

Nhìn Xiu Er nước mắt lưng tròng vội vàng rời đi, Yu phi vẫn chưa hết

tức, càu nhàu trong miệng: “Thấy cái mặt nó là thấy khó chịu!”

Cung cấm đêm thu chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng như sợi như tơ, như

mộng như ảo rót xuống, vương vãi trên mặt đất, trên cành lá và trên nóc
mỗi cung điện. Đám côn trùng ẩn trong các góc nhà, bên chân tường rả rích
hòa tấu dạ khúc, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của đêm khuya.

Xiu Er chạy đến 1 hành lang vắng, dựa người vào cột khẽ nức nở. Đây là

1 thiếu nữ mới 16 tuổi với làn da trắng mịn mềm mại, đôi mắt to tròn đen
lay láy và cánh mũi nhỏ nhắn xinh xẻo hơi hếch lên trên; tuy bị giày vò,
hành hạ nhiều không kể xiết song vẫn không cách nào che lấp được dung
mạo yêu kiều của Xiu Er. Tiếc thay trong đôi mắt to tròn ấy lại lộ ra vẻ bi
thương, hoàn toàn không thấy dấu vết của niềm vui sướng, sự hồn nhiên mà
những thiếu nữ ở lứa tuổi này vẫn có. Đang khóc, chợt thấy có ai đó vỗ nhẹ
vào vai mình 1 cái khiến Xiu Er giật thót mình, vội vàng lau nước mắt,
quay đầu lại: “A, ra là Qiu Ju tỷ tỷ!”

“Có phải tỷ làm muội giật mình?” Qiu Ju ân cần hỏi. Qiu Ju là 1 cung nữ

có khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn, thường ngày vốn ít nói, quen
Xiu Er cũng chưa được bao lâu; lúc này, nhìn thấy 1 bên má Xiu Er sưng đỏ
lên, hơi cau mày hỏi: “Muội sao thế? Lại bị chủ nhân đánh phải không?”

Xiu Er không nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Qiu Ju lau nước mắt cho Xiu Er, thở dài: “Ai, nô tài như chúng ta đều cái

phận này cả!”

“Tỷ định đi đâu vậy?” Xiu Er khẽ hỏi.
“Đi hầu hạ chủ nhân mới.”
Xiu Er không khỏi thắc mắc: “Chủ nhân mới?”
“Chính là vị cô nương từ trên trời rơi xuống ấy.”
“À!” Xiu Er gật đầu rồi lại nói 1 cách lo lắng: “Muội nghe nói cô nương

đó vô cùng thiếu gia giáo, chủ nhân hẳn là khó hầu hạ lắm!”

Qiu Ju khẽ thở dài 1 tiếng: “Biết làm sao được, có khó hầu hạ đến đâu thì

vẫn cứ phải hầu! Cô ta cùng hoàng thượng dùng bữa xong sẽ về ngay. Thôi,
không nói với muội nữa, tỷ phải qua bên đó đây, đến muộn là hỏng!”

“Thế thì tỷ đi nhanh đi!” Xiu Er rất muốn chuyện trò với Qiu Ju thêm lúc

nữa nhưng cô cũng biết nếu Qiu Ju đến muộn thì hậu quả thật khôn lường.

Qiu Ju mới đi được vài bước lại quay đầu lại dặn dò: “Muội nên thận

trọng chút, nếu tránh được thì cứ tránh xa Yu phi ra! Bà ta không nhìn thấy
muội tự nhiên sẽ không có chỗ trút giận nữa.”

Xiu Er nghe xong, cúi mặt xuống: “Xiu Er mệnh khổ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.