việc phải làm trong một không gian thích hợp. Và đây cũng là điều khiến tôi
rất quý trọng Jim - bởi vì ngoài Jim ra không ai làm cho tôi như thế cả”.
Vào một thời điểm trong quá trình xây dựng Ferrazzi Greenlight, tôi cũng
cần bị buộc phải chịu trách nhiệm. Việc này xảy ra với tôi vào một buổi
chiều tối tháng Sáu. Tôi đang sải bộ trước tòa nhà 30 Rock, trụ sở chính của
GE tại Manhattan, nghe điện thoại gắn trên vành tai. Tôi đang nói chuyện
với Bill Braunstein, nhà tư vấn và giám đốc kinh doanh đối ngoại của tôi.
Tôi đã hơi trễ một bữa tiệc tối tại Rainbow Room trên lầu, nhưng cuộc gọi
khẩn cấp không thể không nghe.
Dạo đó tôi đã quyết định cùng với đội ngũ tại FG mở rộng hoạt động của
công ty. Đã đến lúc cần đầu tư vốn, và Ferrazzi Greenlight năm đó hoạt
động rất thành công nên tôi đã nắm chắc được một số vốn vay cho công ty.
Bây giờ thời điểm sự thật đã đến: Tôi cần phải ký duyệt vay vốn.
Nhưng đầu tiên nó phải qua được bài kiểm tra đánh hơi của Bill! Đây là một
trong những quy định mà chúng tôi đã lập nên giữa hai người. Mặc dù tôi đã
biết Bill nhiều năm, anh ta vẫn còn là một thành viên tương đối mới trong
vòng tròn thân thiết của tôi, nhưng đồng thời anh là một trong những nhà tư
vấn không thể thiếu đối với tôi. Công việc của anh ta là phê bình tôi - và che
chắn cho tôi - trong những quyết định liên quan đến tài chính.
Trước ngưỡng cửa đòi hỏi phải cam kết tài chính lớn như lần này, Bill buộc
tôi phải suy nghĩ thật kỹ. Sau đây là một số câu hỏi anh ta đưa ra:
• “Anh có nghĩ rằng công ty đang hoạt động tốt để sử dụng
hiệu quả dòng tiền này không?”
• “Anh sẽ tiết kiệm bao nhiêu tiền đầu tư nếu như công ty
được quản lý còn tốt hơn so với hiện nay?”
• “Anh có thể kiếm thêm vốn theo thời gian từ những hoạt
động bình thường của công ty không? Nếu được, phải chăng
số tiền đầu tư lần này chỉ là để che giấu tình hình quản lý yếu
kém?”