AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 89

xem và dùng cách xem sổ liên lạc của anh tôi rồi thêm thắt này nọ để giải
thích; cứ như thể chưa thấy những đứa nào có điểm môn nhạc và môn thể dục
cao là những đứa học giỏi ấy. Người ta vẫn chẳng bảo học dốt thì đổ tại tổ tiên
đó sao, nên kể từ sau đó, cho đến giờ, tôi vẫn cho rằng cái sự mù mờ về âm
điệu của tôi là lỗi tại mẹ.

Vợ chồng chú út thì hoàn toàn nhất trí với những lời lẽ lập luận rắn rỏi của

mẹ. Chúng tôi phần vì là họ hàng duy nhất của nhau sống ở Seoul, phần vì theo
phong tục thời đó, anh em của bố phải làm thay trách nhiệm của người bố đối
với những đứa cháu sớm mồ côi bố, nên hai nhà chúng tôi thường xuyên qua
lại, cùng lo lắng và bàn bạc mọi chuyện. Hơn nữa, nhà chú út tôi lại không có
con, thế nên quan hệ giữa hai nhà lại càng thân thiết, vượt trên cả mức nghĩa
vụ.

Vợ chồng chú thím út ở phường Bongnae-dong, bên kia cầu Yeomcheon

*

.

Chú tôi làm nhân viên đưa hàng cho một hiệu buôn bán cá của người Nhật, còn
thím tôi thì làm công việc thu hóa đơn của hàng hóa nhập vào ở một cửa hàng
buôn bán tạp hóa. Khác với người lúc nào cũng bốc mùi cá và lộ rõ vẻ làm
thuê cuốc mướn là chú tôi, thím tôi chải đầu rẽ ngôi kiểu Hisashigami (kiểu tóc
được chải nhô về phía trước), lại còn trang điểm một chút nên càng ngày thím
càng trở nên tân thời và là hình mẫu mơ ước của tôi.
29 Cây cầu nằm giữa ga Seoul và phường Manli-dong. Vào những năm 1960-
1970, đây là nơi trú ngụ của tầng lớp dân nghèo và những thanh thiếu niên bụi
đời.

Tôi đã từng đi cùng với mẹ đến nơi thím làm việc. Đó là một tòa nhà trông

giống như một cái kho rộng mênh mông, trong đó có các thùng hàng được chất
cao ngất ngưởng như núi và một số các thanh niên khoác áo giống như áo
choàng Haori của Nhật, có in tên cửa hàng ở đằng sau lưng. Thím tôi cũng mặc
váy áo Hanbok, bên ngoài khoác chiếc áo lao động màu xanh; cũng gắn thêm
từ “anh” vào sau tên gọi bọn họ và chỉ thị cái này cái kia.

Sau này tôi mới biết, ngày đầu, thím đã từng được nhận vào làm giúp việc

cho một nhà người Nhật. Khi thím đi làm osin thì chú tôi ngủ ở căn gác của
kho đông lạnh của cửa hàng cá. Khổ sở không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng rồi
nhờ học tiếng Nhật nhanh, lại tinh ý, nên chỉ sau vài tháng, thím đã được chủ
nhà tín nhiệm, cho ra trông hàng ở cửa hiệu buôn bán tạp hóa của chủ nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.