AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 109

ăn. Nhà mới ở tận trên đỉnh, cao hơn nhiều so với căn buồng thuê lần trước,
nhưng mẹ tôi lại rất hài lòng với những người hàng xóm mới. Chẳng thấy mẹ
dặn đừng có chơi với bọn trẻ con trong xóm nữa. Dường như điều khiến mẹ tôi
thấy ghét và nói đến là rùng mình ấy là những người nhà chủ và cách sống của
họ, còn với những người trong xóm, không phải với ai mẹ cũng như vậy.

Ngôi nhà ở ngay phía trước “ngôi nhà mảnh sân hình norigae” của chúng tôi

là nhà của ông trưởng xóm. Nhà đó cũng sạch sẽ, tinh tươm và trồng rất nhiều
hoa. Đặc biệt, họ có đến mấy luống hoa ngọc trâm, nên vào những sớm tinh
mơ hoa nở, hương hoa ngào ngạt lan đến tận nhà chúng tôi. Thời ấy, con ngõ
chật, nên mọi người đều chẳng đóng cửa ngoài sân bao giờ. Chúng tôi không
gọi nhà đó là nhà trưởng xóm, mà gọi là nhà hoa ngọc trâm. Trong nhà ấy có
một chị hơn tôi hai tuổi, mấy lần, chị đó đã đem sang cho nhà chúng tôi củ cây
hoa ngọc trâm để trồng thử, nhưng chúng tôi trồng cây ấy không tốt lắm.
Chúng tôi gọi nhà ở phía bên trên nhà tôi là nhà cổng lớn

*

. Mẹ tôi thân thiết

với cả nhà hoa ngọc trâm và nhà cổng lớn.
44 Nhà có cổng lớn riêng trước khi bước vào sân, cổng cao và có cả mái
hiên.

Vừa có tiền cho thuê nhà, lại vừa có lương của anh tôi, nên mẹ tôi bớt dần

công việc may vá. Hình như mẹ chỉ nhận giấu anh tôi những chỗ người ta biết
tài may vá của mẹ và muốn nhờ mẹ giúp. Anh tôi thì cực kỳ có hiếu, mỗi lần
thấy mẹ may đồ của người khác là lại rầu rĩ trách móc. Dù còn bé nhưng tôi
vẫn nhận được ra rằng cuộc sống được sống tại chính ngôi nhà của mình, hàng
tháng được nhận tiền lương, được định ra kế hoạch hàng tháng và mọi thành
viên trong gia đình cùng hòa thuận đầm ấm với nhau thật đẹp đẽ biết bao. Cho
dẫu chúng tôi không giã từ được phường Hyeonjeo-dong, nhưng đó cũng là
thời gian chúng tôi thích nghi và bắt đầu hòa mình vào cuộc sống đô thị cả về
vật chất lẫn tinh thần.

Kỳ nghỉ bắt đầu và sự chuẩn bị về quê cũng không có gì khác trước. Ngay

cả tâm trạng bồi hồi trước lúc về quê và cảm giác tội nghiệp những đứa bạn
học phải ở lại Seoul suốt thời gian nghỉ ấy cũng không có gì thay đổi. Song, có
vẻ như bây giờ, nếu phải về quê ở hẳn thì có khi lại chẳng sống được ở quê.
Khó chịu nhất là ánh đèn dầu hiu hắt. Tới gần ngày khai giảng, lúc trở lại
Seoul mới thấy ánh đèn điện thật đáng mừng biết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.