AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 111

Nhật. Với những người đó, chú tôi cũng chỉ biết kể lể huyên thuyên chứ cũng
chẳng giúp gì mấy cho họ, mà chú tôi cũng chẳng có đủ tiềm lực ấy. Việc nhà
chú út lúc nào cũng không thưa bước chân của những người ở quê tới, điều này
cũng không phải không có liên quan đến việc cửa hàng của chú nằm ngay sát
cạnh ga Gyeongseong

*

.

Rồi cuối cùng, cũng chính từ sự đi lại ấy mà chú thím đã nhận một thanh

niên cùng làng ở quê và cũng định huấn luyện anh đó theo đúng cái cách trong
câu chuyện lập thân của chú. Giống như bản thân mình đã từng phải khổ sở,
chú tôi cũng để người đó ngủ trên căn buồng gác xép trên trần nhà kho lạnh.
Mặc dù vậy, vì thím tôi là một người gọn gàng và tốt tính, nên cách bài trí căn
phòng đó cũng không đến nỗi nào. Ngày ấy, suốt một thời gian dài, người ta
chuộng kiểu nhà hai tầng. Việc phải leo cầu thang mới lên được tới nơi, giống
như cảm giác đang được ở nhà hai tầng vậy. Sàn nhà cũng được trải tatami

*

nên lại càng giống như vậy. Mà có khi cảm giác đó cũng là do tự bao giờ tôi đã
mê mẩn kiểu sinh hoạt của người Nhật cũng nên.
46 Ga xuất phát và cũng là ga cuối cùng của các tuyến tàu hỏa đi và đến của
các tỉnh lúc bấy giờ, nằm ở vị trí ga Seoul hiện nay. Gyeongseong còn là tên
gọi cũ của Seoul.
47 Nệm rơm đặc trưng trong kiểu sàn của những ngôi nhà
Nhật Bản.

Chính từ căn buồng gác xép đó, tôi bắt đầu được tiếp xúc với truyện tranh,

đó là một cuốn truyện về cuộc đọ kiếm của các võ sĩ samurai, nhưng rồi đã
mau chóng bị chú tôi phát hiện và mắng cho một trận. Mắng tôi xong, chú còn
gọi cả người thanh niên đó đến và bảo: “Cháu đi học lớp buổi tối về, lúc nào
cũng bật đèn cả đêm. Học bài, chú còn châm chước được, đằng này cháu thức
đêm để ngốn tiền điện vào đọc mấy thứ sách tầm bậy này hả?” Vừa mắng, chú
vừa lấy quyển truyện đập bôm bốp vào cái đầu trọc lóc của anh ta. Tự dưng tôi
thấy có lỗi với anh chàng đó và rồi sau đấy, dù tôi có đọc sách gì đi nữa cũng
chẳng thấy thú vị như truyện tranh. Đã thế, việc này chẳng được suy xét đã bị
quy luôn thành hành vi bậy bạ, nên tôi lại càng chẳng thể nào quên được những
cảm xúc thú vị của lần đọc cuốn truyện tranh ấy.

Một thời gian dài sau đó, những hình ảnh trong cuốn truyện cứ lởn vởn mãi

trong đầu tôi. Tôi tò mò ghê gớm, không biết diễn biến câu chuyện tiếp theo sẽ
như thế nào, đến mức, giá có lấy trộm ở đâu được cuốn truyện đó, tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.