AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 112

muốn thử một phen. Có thể đối với tư duy bây giờ, điều này thật khó tin,
nhưng đó là lần đầu tiên trong đời, tôi được tiếp xúc với những câu chuyện
không có trong sách giáo khoa. Cũng bởi nhà chúng tôi nghèo khó, nhưng
ngày ấy, tôi chẳng nhìn thấy đứa nào trong lũ bạn học cầm đọc những cuốn
truyện tranh cả.

Mẹ chỉ biết dựa vào tài kể chuyện của mình để làm cho tôi thích truyện, còn

thì hoàn toàn buông lơi trách nhiệm với những ham muốn nảy sinh tự nhiên
sau đó của tôi. Mỗi lần nhận sách giáo khoa mới vào đầu kỳ học, tôi lại lật giở
những cuốn tập đọc hay sách đạo đức, đánh dấu lại các câu chuyện thú vị ở
bên trong, và mỗi khi cảm thấy buồn chán, tôi lại lôi chúng ra, đọc thật to, điều
đó chính là cách giải tỏa cơn khát truyện theo cách của tôi. Thấy tôi cất giọng
đọc oang oang, mẹ lại rất vui, vì nghĩ rằng tôi đang học bài. Thấy thế, tôi lại
thè ra thụt vào cái lưỡi một cách khoan khoái đến khó tả, bởi mẹ tôi đang bị tôi
đánh lừa.

Phòng anh tôi cũng có một ít sách, song hầu hết chúng đều là những cuốn

truyện bằng chữ Hàn, nên với tôi chẳng mấy thú vị. Ở trường không dạy chữ
Hàn, vì thế ở lứa tuổi của tôi rất hiếm đứa biết đọc và biết viết chữ Hangul

*

.

Tôi là một trong số những đứa hiếm hoi này, nhưng vẫn còn quá non nớt để
biết tự hào về điều đó.

Chữ Hangul tôi được học từ khi còn bé, lúc ở quê nhà, nên nếu có quên cũng

là một việc hết sức bình thường.
48 Bảng chữ cái của người Triều Tiên, dùng để ghi lại tiếng Triều Tiên.

Nhưng tôi lại không quên được, vì thỉnh thoảng vẫn có dịp sử dụng chữ

Hangul, mà tôi lại không thể không thích những dịp ấy. Đó chính là việc viết
thư hỏi thăm sức khỏe ông bà nội ở quê. Tự đáy lòng, tôi luôn yêu quý ông bà
nội của mình. Với tôi, quê hương và ông bà nội không phải là hai phần tách
biệt, mà cùng là một khối. Tôi hiểu rằng nếu như ông bà nội tôi không ở quê
thì một năm hai lần về quê ấy không thể bồi hồi và náo nức đến thế được.
Nhưng nếu ông bà lại không sống ở thôn Parkjeok, mà là một nơi khác, có lẽ
tôi lại chẳng nhớ hai người nhiều đến như vậy.

Ngay cả cái sự liệt nửa người của ông nội, tôi cũng thấy nó thật giống với vị

thần thổ địa của thôn Parkjeok. Mỗi khi kỳ nghỉ đến gần, tôi lại thấy nhớ quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.