AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 114

Từ trước đó, chúng tôi đã được dạy cho quen với suy nghĩ tích cực về chiến

tranh. Khi ấy, người Nhật đang tham gia vào cuộc chiến tranh Trung-Nhật mà
họ gọi là “China sự biến”, còn chúng tôi thì gọi Trung Quốc là Changgolla

*

,

và gọi Tưởng Giới Thạch là Shoukaiseki một cách miệt thị, không cần biết
đúng hay sai. Những khi đánh nhau với lũ bạn, mấy tiếng “Changgolla” là câu
chửi xúc phạm nặng nề nhất. Những lần chào cờ ở sân vận động buổi sáng
hàng ngày, chúng tôi lại cùng tuyên thệ lời thề của “những công dân mới của
Hoàng quốc”, và cùng đi đều bước vào lớp học theo tiếng nhạc của khúc quân
hành. Mỗi lúc như vậy, tôi lại chợt thấy máu trong người nóng lên và đó chính
là nhiệt huyết hiếu chiến giống như cần phải đánh bại điều gì để thỏa mãn lòng
kiêu hãnh.
49 Từ gọi người Trung Quốc một cách miệt thị ở Hàn Quốc thời đó.

Chỉ cần nghe người ta bảo: “Sắp chiến thắng Changgolla”, thì mọi quân địch

đều trở nên tầm thường. Chúng tôi cũng không ngờ được rằng trong mình lại
tràn trề niềm kiêu hãnh về kẻ thù lớn của chính mình như thế. Tiếp theo
“Shoukaiseki” là hàng loạt các quái vật khác cần phải tiêu diệt như
“Roosevelt”, “Churchill”, và rồi tin thắng trận được báo về mỗi ngày. Lời hát
“Singapore thức dậy rồi, lùi về đi nước Anh” của giọng nữ cao nổi tiếng khắp
Triều Tiên lập tức trở thành câu hát thời thượng.

Ban đêm, hàng đoàn người cầm đuốc diễu quanh đường phố Seoul để tự

chúc mừng cho sự kiện Nhật Bản lần lượt chiến thắng các hòn đảo ở Nam Thái
Bình Dương.

Người ta còn phát cho mỗi học sinh trường quốc lập trên toàn quốc một quả

bóng cao su, vì họ bảo quần đảo Nam Thái Bình Dương có nguồn tài nguyên
cao su dồi dào giờ đã trở thành đất của Nhật Bản.

Thế nhưng, đúng như người ta nói: “Sự sung túc nào cũng có giới hạn của

nó”. Chỉ ít lâu sau, gạo chuyển sang được phát theo chế độ bao cấp, cả giày thể
thao, dép cao su cũng thành mặt hàng bao cấp. Gạo được cấp theo sổ cấp gạo,
căn cứ theo số nhân khẩu gia đình, nhưng còn dép cao su thì lại chỉ được phân
phát thông qua “lớp ái quốc”. Mỗi lớp chỉ được phát một đến hai đôi và tổ
chức bốc thăm. Mỗi lần chúng tôi bốc thăm trượt ở lớp, mẹ lại than thở, bảo
rằng nhà này không có duyên với bốc thăm. Đồ dùng sinh hoạt trở nên quý giá
theo từng ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.