AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 141

làm. Ngay cả những chiếc bát ăn cơm bằng đồng của các gia đình cũng được
huy động để sản xuất đạn đại bác. Sự thiếu thốn đã đến mức cùng cực. Có
những ngày thời tiết lạnh giá đến khắc nghiệt, chúng tôi được huy động mò
mẫm trên ngọn núi nào đó ở Sinchon để nhặt các quả thông và run lẩy bẩy đón
lấy những bát cơm đã bị đóng băng. Quả thông thật không dễ tìm.

Chỉ khi nhìn thấy những cây thông khắp nơi, cây nào cũng bị tước hết cả vỏ

và đang chết dần chết mòn ấy mới có thể cảm nhận được tình cảnh quốc thổ
đang bị bóc trần và trở nên hoang phế một cách thảm hại hơn cả con người.

Những giờ diễn tập phòng không diễn ra một cách thường xuyên. Địa điểm

ẩn náu của trường chúng tôi là căn hầm ở ký túc xá, nơi chứa than đá và có cả
ống khói. Mỗi lần chui ra từ đó là hai lỗ mũi lại đen kịt. Có những lúc không
phải diễn tập mà là báo động oanh tạc trên không thật sự, nhà trường thường
cho học sinh về nhà, khi đó, tôi vẫn sống ở phường Hyeonjeo-dong nên trong
những lần chạy về nhà ấy, tôi đã từng có cảm giác lo sợ rằng có thể mình sẽ
chết ở giữa đường. Có những ngày đến trường không cần mang cặp sách,
nhưng thứ lúc nào chúng tôi cũng phải có ở bên mình là túi thuốc cứu thương.
Trong ấy đựng mấy viên thuốc cấp cứu đơn giản, chiếc khăn tam giác dùng để
cầm máu khi bị thương và tên tuổi, địa chỉ, nhóm máu của bản thân đều phải
được ghi rõ. Chúng tôi được thực hành nhiều lần cách băng bó bằng khăn tam
giác, nhưng chẳng ai nghĩ rằng cái đó sẽ là vật hữu dụng trong tình huống thực
tế.

Tin Tokyo và Osaka bị oanh tạc nặng nề được đăng ở trên báo, nhưng những

lời đồn đại còn sinh động hơn nhiều. Các tin đồn lan truyền ấy bị Nhật Bản
khép vào tội tung tin đồn thất thiệt và nghiêm cấm khắp nơi. Chẳng hiểu mẹ tôi
nghe được từ đâu mà thỉnh thoảng lại tự tin nói rằng nước Mỹ không bao giờ
ném bom Triều Tiên.

Một ngày, đi học về, tôi thấy sắc mặt của mẹ xám ngoét. Cuối cùng thì anh

tôi cũng có giấy gọi nhập ngũ.

Hình như điều họ bảo xưởng sắt Watanabe đã trở thành nhà máy quân dụng

nên sẽ không bị gọi nhập ngũ nữa là không đúng. Mẹ bảo phải đưa anh tôi đi
trốn ở đâu đó và cả nhà chúng tôi sẽ trốn đi trong đêm. Mẹ gần như không còn
giữ được tỉnh táo. Niềm tin vững chắc như sắt đá vào xưởng sắt Watanabe đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.