AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 145

nỗi sợ bị cướp cái ăn, vậy mà cả người lẫn cái ăn đều bị tước đoạt. Cuộc sống
đã tới ngày tận thế. Dấu hiệu của ngày tận thế hiển hiện ở khắp mọi nơi.
66 Danh từ chỉ chung những người phụ nữ trẻ của Triều Tiên bị bắt cóc và bị
cưỡng đoạt thân thể, phục vụ cho nhu cầu tình dục của binh lính Nhật Bản
trong Chiến tranh Thế Giới thứ hai.

Đứa bạn cùng tuổi tôi, ngày bé hai đứa thường chơi đồ hàng với nhau, vừa

mới được gả đi lấy chồng xa. Mẹ nó cứ ôm lấy tôi mà khóc ròng. Bằng tuổi tôi
mà đã phải lấy rồi chồng ư? Khi ấy, tôi mới gần mười bốn. Ở nhà quê, vốn có
tục lệ tảo hôn. Song, trong lúc nạn thiếu lương thực hoành hành đến cùng cực
thế này, những nhà có con gái, dù chỉ một miệng ăn thôi cũng đã muốn bớt đi
rồi, giờ lại còn thêm cả vấn nạn Jeongsindae nên họ chỉ còn có cách giải quyết
như vậy, sớm được ngày nào hay ngày nấy, còn những nhà có con trai, trước
khi con bị bắt đi lính, họ cũng muốn có cháu cho yên dạ.

Nhà chú thứ ở quê tránh được cảnh bóc lột nghiệt ngã ấy nhờ vào chức thư

ký xã hèn mọn, song sự né tránh ấy hiểu ra mới thấy thật ti tiện. Chú tôi là phó
phòng hành chính nên không trực tiếp đi đào bới nhà người khác, nhưng nhóm
người đi trưng thu lương thực cho nhà nước lại là những tay thư ký tép riu cấp
dưới và lính tuần tra ở đồn cảnh sát nên, họ đã làm lơ nhà chú tôi.

Nói vậy không có nghĩa là nhà chúng tôi cứ thế được bỏ qua, mà ngược lại

đã bị đâm, bị chọc, bị sục sạo hết góc này đến góc khác. Nhưng với những
thùng chứa gạo thật sự thì họ lại làm ngơ bỏ qua. Đơn giản chỉ là sự giễu võ
giương oai. Không phải những người làng họ không tinh ý nhận ra cái đặc
quyền ấy của nhà chúng tôi. Thậm chí có cả những người hàng xóm, ngay
trước lúc những tên cướp ngày kéo đến, họ đã vội vàng ném những bao gạo
qua hàng rào nhà chúng tôi, xong đâu đấy lại tìm đến viện cớ rằng đó là gạo
dùng để cúng giỗ và xin mang về.

Tình hình thời thế như vậy nên không có lý nào nhà chú tôi lại dư dả lương

thực. Mặc dù vậy, chú lúc nào cũng ưu tiên cho nhà chúng tôi trước nên chúng
tôi cứ lớn lên trong sự vô tư, tưởng rằng tất cả lương thực ở quê nhà là của
chúng tôi. Trong mắt người khác, đó có thể là một điều hiển nhiên, vì ruộng
nhà chúng tôi tuy không nhiều nhưng anh tôi vẫn có thể được thừa hưởng một
cách chính đáng, vì là đứa cháu đích tôn. Song, hơn thế, đó là vì chú thứ lúc
nào cũng có trách nhiệm hết mình với việc thay bố tôi thực hiện vai trò làm bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.