AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 147

Ở quê bảo không việc gì phải khổ sở như thế, cứ mạnh dạn xin hẳn giấy

phép xuất gạo để đem lên thành phố được nhiều, nhưng anh tôi lại cực kỳ ghét
điều đó. Người ta cấp cho địa chủ có đất ở quê một loại giấy gọi là giấy phép
xuất gạo và cho phép mang một lượng gạo nhất định lên Seoul, nhưng thay vào
đó lại không được hưởng bao cấp. Anh tôi bảo: “Nhà mình mà là địa chủ gì?
Sao phải từ chối gạo họ cấp cho trong khi lại đi về bòn mót ở quê?”. Anh tôi
nói cũng có phần đúng, nhưng nhờ có mẹ mà anh tôi chưa bao giờ phải ăn cơm
trộn bã đậu.

Một người chưa bao giờ phân biệt đối xử thức ăn giữa con trai với con gái

như mẹ tôi, vậy mà đến lúc cam go ấy, mẹ cũng đã phải thổi cơm riêng cho anh
tôi. Mùi bã đậu vốn rất ghê nên khi đem nấu cùng với cơm, đến cả bới cơm
cũng không muốn bới nữa. Mẹ và tôi ăn cơm trộn bã đậu và tất nhiên ở đó
cũng có sự phân biệt.

Phần trên của hai bát cơm, có vẻ như được trộn giống nhau, nhưng càng bới

sâu xuống dưới thì bát của mẹ lại chỉ toàn bã đậu. Tôi biết điều đó nhưng thật
sự tôi rất ghét phải ăn mỗi bã đậu không, nên cứ giả vờ coi như không biết gì
cả.

Các thím tôi đều bảo mẹ thật khác người, vì mẹ chẳng bao giờ phân biệt

thức ăn giữa con trai với con gái. Đó là cái thời mà người ta nuôi con trai và
con gái có sự phân biệt hẳn hòi là một điều hết sức bình thường. Phải đến mức
nào các thím mới la ó mẹ tôi rằng nuôi con gái như vậy thì sau này định gả
chồng thế nào đây?

Những lúc ấy, mẹ lại thản nhiên đáp: “Tôi định cho con gái vác cái miệng

không về nhà chồng đấy”. Thật sự, mẹ đã không hề thay đổi ý nghĩ đó cho đến
tận ngày tôi đi lấy chồng. Mẹ tôi cho rằng càng là con gái thì lại càng phải coi
trọng vị giác, không ăn thử, sao nấu được những món ăn ngon. Ở cái thời buổi
mà người ta vẫn còn chuộng dùng câu nói độc địa: “Con dâu có bệnh ở mồm
còn dùng được, chứ bệnh ở mắt thì mất nhờ” ấy, tư duy của mẹ tôi mới thật
khác người làm sao. Đến mức cho tới tận lúc tôi đi lấy chồng, vẫn còn bị các
thím gán cho cái biệt danh với giọng lưỡi đầy châm chọc là: “Đứa định vác
mồm không về nhà chồng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.