AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 158

phải được tiến hành theo đúng mọi trình tự nghi thức. Tôi lấy cớ là đang dưỡng
bệnh nên không lên Seoul và ở nhà quan sát mọi người chuẩn bị tiệc cưới linh
đình ở nhà quê ra sao.

Đó là khoảng thời gian đầu mùa hè năm 1945, thời gian khoảng hai tháng

trước ngày giải phóng, lúc mà mọi thứ đều trở nên vô cùng khốn khó. Vậy mà
nhà tôi vẫn cho mời người trang điểm nổi tiếng ở Gaeseong về và trang điểm
cho cô dâu đúng theo kiểu truyền thống của Gaeseong. Chị dâu đội mũ miện
nhỏ trên đầu, xinh đẹp đến mức ai cũng phải nín thở. Làn da trắng mịn màng
với màu son hồng thắm trên đôi môi và đôi gò má ấy như đã làm lu mờ cả vẻ
lộng lẫy của chiếc mũ miện. Anh tôi hân hoan sung sướng, miệng không lúc
nào ngậm lại được. Hẳn anh tôi rất hãnh diện về cô dâu với họ hàng khách
khứa và cũng đang tự hào về phong tục Gaeseong với cả cô dâu và nhà gái.

Còn tôi, tận mãi sau đó, tôi cũng không thể nào quên được ấn tượng sửng sốt

khi trông thấy hình ảnh chị dâu đội chiếc mũ miện trên đầu ngày hôm ấy. Sau
này, khi viết cuốn “Chưa thể quên”, trong đó có cảnh lễ cưới truyền thống của
nhân vật nữ chính, tôi vẫn mượn hình ảnh ấy. Đám cưới xong, hai vợ chồng trẻ
về lại mặt nhà gái rồi mới về ngôi nhà ở phường Namsan-dong. Chị dâu tôi
đúng là chỉ mang mỗi bọc quần áo về còn không có tủ đựng quần áo. Ngày ấy,
không chỉ việc vận chuyển đồ đạc mà tất cả mọi thứ đều rất khó khăn. Nhưng
mặc cho thế giới bên ngoài có biến đổi ra sao, anh chị tôi vẫn chỉ biết chìm
đắm trong cuộc sống tân hôn, chẳng cần biết thời gian trôi đi thế nào. Còn mẹ
tôi vẫn ôm trong lòng mối hoài nghi về sức khỏe của nàng dâu mới, vì vậy mẹ
đã để cho vợ chồng anh chị tôi được thoải mái và ghé về thôn Parkjeok thường
xuyên hơn.

Đã có một ngày như thế. Trong ký ức của tôi chợt nhớ tới một ngày hè thật

dài và thanh bình đến kỳ lạ.

Hôm đó, bà tôi đi đâu không rõ, chỉ có mẹ tôi và hai thím lâu lắm rồi mới

ngồi với nhau ở ngôi nhà thôn Parkjeok. Bữa cơm trưa với món mỳ kiều mạch
vừa kết thúc, ba chị em dâu ngồi quây quần, vừa làm bát vừa chuyện trò đưa
đẩy. Có những cái bát to bằng chiếc khay gỗ, nhưng cũng có những cái chỉ nhỏ
như bát ăn cơm bằng đồng thau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.