AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 160

sáng thế nào, hay những lần ông muốn thể hiện sự yêu quý con dâu bằng cách
cố tình để lại một ít canh thịt mà râu của ông đã dính cả vào trong đó và giục
cô con dâu đang ngồi hầu hạ bên cạnh húp nốt, khiến nàng dâu húp không nổi
mà không húp cũng chẳng được ra sao, vân vân và vân vân. Không hiểu những
câu chuyện ấy có gì mà buồn cười ghê gớm đến thế, bởi cứ mỗi lần dứt
chuyện, các nàng dâu lại ôm bụng cười ngặt nghẽo và cái việc làm bát chẳng
qua chỉ là cái cớ mà thôi.

Phải chăng tất cả những điều đó có được là nhờ cảm giác bình an và sự

trống rỗng sau bao bộn bề căng thẳng của một đám cưới chu toàn, và bởi khát
vọng yên bình không thể không ý thức được về thời cuộc đầy bất an mà chẳng
ai biết được ngày mai sẽ ra sao ấy? Hay đó là cảm giác được giải phóng sung
sướng bởi thái độ táo bạo trước thứ chủ nghĩa gia trưởng đã đè nặng lên đôi vai
của họ trách nhiệm làm dâu trong suốt nửa cuộc đời? Tôi chỉ là người ngồi ở
ngoài quan sát nhưng mỗi khi nhớ tới những ngày ấy, quang cảnh đó vẫn luôn
hiện ra rõ mồn một và vô cùng ấm áp.

Mãi sau này, mỗi khi báo chí đưa tin rằng mới phát hiện tư liệu cổ quý hiếm

hay những giấy tờ có giá trị quốc bảo tại nhà của một nhà nho nào đó ở nông
thôn, mẹ tôi lại mỉm cười ngượng nghịu: “Ngày ấy nhà mình quả là ấu trĩ quá”.
Chắc là mẹ tôi thấy hối hận vì biết đâu trong đống sách của ông tôi lại có
những tài liệu quý hiếm như thế. Song, tôi lại không nghĩ như vậy.

Chẳng phải vì tôi coi thường kho sách của ông nội, mà bởi tôi cho rằng giá

trị của văn tự cũng rất quan trọng, nhưng cảm giác thảnh thơi của các nàng dâu
ngày ấy cũng thật quý giá không kém gì điều đó.

Đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ lại, tôi lại mỉm cười vì hình ảnh hồn nhiên và

ngộ nghĩnh đáng yêu như trẻ thơ của những người lớn trong mắt tôi ngày ấy.
Những người có tuổi không dễ gì lộ được vẻ đáng yêu một cách không hề có
chủ ý đó. Sách cổ không giữ được mà những cái bát cũng chẳng còn. Song,
theo cách nói bây giờ, mẹ và các thím của tôi đã xả được hết mọi stress và có
lẽ cho đến tận lúc nhắm mắt, ở đâu đó trong tâm hồn của họ vẫn cảm nhận
được niềm vui khỏe khoắn ấy. Nhưng rồi đó lại là sự bình an cuối cùng của
ngôi nhà ở thôn Parkjeok. Mỗi lần đi thăm anh chị tôi ở Gaeseong về, mẹ lại tỏ
vẻ đầy âu lo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.