AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 161

“Chẳng hiểu nổi nhà thông gia thế nào mà đến giờ cũng chẳng gửi đồ đạc

tới? Chỉ toàn thấy gửi thuốc bổ đến thôi. Nhà vợ chồng mới cưới mà không lúc
nào là không có mùi thuốc sắc...”

“Chị cũng thật là mẹ chồng có một không hai. Lâu lâu mới về nhà thì phải

nghỉ ngơi thoải mái cho con cái nó hầu hạ chứ. Sao lại chỉ về để ngửi mùi
thuốc một cái là đi ngay như thế?”

Các thím cho rằng mẹ tôi đã lo lắng thái quá, còn tôi thì lại có linh cảm về

một điều gì đó đang xảy ra với chị dâu mà không qua được mắt mẹ tôi. Những
ngày nghỉ giữa kỳ của mùa hè ấy thật nóng nực. Tôi thấy bồn chồn vì giờ mình
đã hoàn toàn khỏe mạnh và đến lúc hết hè, tôi không có mặt mũi nào để nói
với mẹ rằng sẽ không đi học nữa. Có vẻ như tôi cũng phải tự quyết định cho
mình một điều hệ trọng nào đó, nhưng việc ấy quả thật không dễ chút nào.

Trước ngày khai giảng, Nhật Bản đã thua trận và chúng tôi được giải phóng.

Tin Nhật Bản thua trận đến với thôn Parkjeok chậm hơn những ba, bốn hôm
sau ngày 15 tháng 8 ấy. Ngày 16 tháng 8, chú thứ tôi vẫn đi làm ở xã như mọi
ngày và hôm sau đó, chú đã không về nhà. Trước đây chú cũng vẫn thường
như vậy. Ngày ấy có tin đồn rằng chú tôi có vợ lẽ ở gần văn phòng của xã
nhưng chú đã phủ nhận hoàn toàn điều đó. Lấy cớ bận việc của xã, chú thường
xuyên nhiều ngày không về nhà. Chú biện minh rằng giờ phải đốc thúc cấp
dưới liên tục. Và hơn ai hết, người nhạy cảm nhất với chuyện đó là thím tôi thì
lại chẳng có vấn đề gì. Vì thế, chẳng có ai lo lắng về việc đó cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.