AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 174

cơ chứ? Một cảm giác sợ hãi như thể thế giới ngập tràn tình yêu dâng hiến ấy
đang chìm nghỉm xuống tận đáy của địa ngục sâu thăm thẳm.

Đó là khoảng thời gian mùa xuân năm sau, sau ngày giải phóng, anh chị tôi

lấy nhau chưa được đầy năm.

Mẹ và anh tôi đã tận tâm tận lực đến giờ phút cuối cùng khiến người khác

cũng phải thấy tội nghiệp đến rớt nước mắt. Mọi người trong nhà lo cho sức
khỏe của anh tôi nên đã không ngớt lời than vãn, vừa như trách móc vừa như
lo lắng. Họ bảo rằng mẹ thật chẳng giống ai, vì đã chẳng ngăn cản hai vợ
chồng thì thôi, lại còn xúm vào khiến cả hai mẹ con phải cùng vất vả. Những
lúc ấy mẹ chỉ đáp rằng: “Ngay từ đầu, tôi đã chẳng chia lìa được chúng nó rồi.
Giờ nó đã thành con cái trong nhà. Vì thế, nó cũng như con đẻ, làm được cái
gì, tôi cũng sẵn lòng làm cho hết”. Còn chị dâu tôi trước khi nhắm mắt cũng
nói với mẹ tôi rằng chị biết ơn mẹ về điều đó nhiều lắm rồi mới chịu ra đi.

Đó lại là một góc của mẹ mà tôi hoàn toàn không thể đoán trước được. Điều

ấy đã trở thành một dấu mốc quan trọng khiến tôi vừa thêm kính trọng lại vừa
thấy tự hào về mẹ. Nhưng ngay cả sau này, khi đã chín chắn rồi, tôi vẫn không
thể bỏ được thói quen mơ mộng và mỹ hóa về căn bệnh lao ấy. Có lẽ vì chị dâu
tôi đã nhận được tình cảm yêu thương đặc biệt đó chăng? Thậm chí, ngay cả
những cảm xúc yêu đương ở lứa tuổi dậy thì của tôi cũng là mong muốn ngày
nào đó sẽ có một tình yêu mãnh liệt với một anh chàng bệnh lao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.