AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 177

cho rằng việc làm lẽ chỉ là để dựa dẫm nhờ vả vào người đàn ông, thì chuyện
của chú tôi đã làm cho đến cả những người rộng lòng nhất cũng cảm thấy sững
sờ và không khỏi phẫn nộ, lên án hành động dùng tiền bạc mê hoặc để được trở
thành vợ lẽ ấy; đại gia đình bỗng dưng náo loạn như ong vỡ tổ. Người đàn bà
nọ đã phải hứng chịu vô số những lời chửi bới thậm tệ và cả những lời nguyền
rủa cay nghiệt, còn tôi, đôi lúc cũng bất chợt rùng mình bởi những tưởng tượng
tồi tệ nảy sinh một cách ngấm ngầm trong đầu.

Thời gian qua đi, người đàn bà không cam chịu cuộc sống ẩn dật mà dũng

cảm thể hiện bản thân cho người khác thấy ấy đã dần xác lập được vị trí vợ lẽ
một cách đường đường chính chính hơn. Chú tôi không rời khỏi ngôi nhà ấy
nên ai cần gặp chú đều phải tìm đến tận đấy. Người phụ nữ nọ hiểu rõ điều đó
hơn ai hết. Bất cứ ai tìm đến nhà, cô ấy cũng đều đón tiếp hết sức chu đáo và
dần dần đã chiếm được cảm tình của mọi người.

Chỉ một thời gian ngắn sau đó, trong những dịp gia đình có việc lớn như

sinh nhật của bà nội chẳng hạn, cô ấy lại về tận thôn Parkjeok và tỏ ra hiếu
thảo gấp nhiều lần, cả về vật chất và tinh thần so với các cô con dâu có cưới
hỏi đàng hoàng. Bởi vậy, cô ấy đã mau chóng được lòng bà nội tôi. Câu nói:
“Nàng dâu bé được ngồi trên chiếu hoa” của người xưa quả không sai và điều
đó đã xảy ra ở nhà chúng tôi. Tất nhiên, bầu không khí căng thẳng cũng đã
trùm lên cả mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà nội và thím tôi.

Ngay cả khi ngôi nhà ở thôn Parkjeok đã trở nên sa sút như vậy, tôi vẫn

không xao nhãng việc về quê vào mỗi dịp nghỉ hè. Cuối cùng thì Gaeseong,
mảnh đất đã từng bị xáo trộn một thời gian sau ngày giải phóng bởi lúc thì
quân Mỹ, lúc lại quân Liên Xô nhảy vào ấy, cũng đã được hoạch định thuộc về
phía nam dưới vĩ tuyến 38, vì vậy việc đi lại cũng trở nên dễ dàng. Phần vì bà
tôi vẫn còn ở đó, phần vì chỉ cần nghĩ tới việc phải ở Seoul suốt cả một kỳ nghỉ
thôi cũng đã thấy phát ớn rồi, tôi có thể không cần về cùng với mẹ, nhưng thói
quen tim đập rộn ràng mỗi khi kỳ nghỉ đến gần từ những ngày còn bé vẫn
không hề thay đổi. Đó là một thứ nhịp điệu quý báu trong tâm hồn tôi. Chính
thôn Parkjeok mới là nguồn sữa mẹ nuôi tôi lớn khôn.

Nhưng tự bao giờ lại nảy sinh một nghĩa vụ khổ sở, đó là mỗi lần xuống ga

Gaeseong, tôi đều phải ghé qua nhà cô vợ bé của chú thứ rồi mới được về thôn
Parkjeok.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.