AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 180

bà lạnh tanh như cục đá ấy phải lòng một kẻ khố rách áo ôm chẳng bằng nổi
một thứ đồ đạc trong nhà ấy nhỉ?”, rồi cười khúc khích một mình rất lâu. Câu
nói ấy được thốt ra bằng một giọng rất nhạy cảm khiến tôi bất chợt rùng mình.

Đêm hôm đó, giữa chú tôi và người phụ nữ ấy đã không có chuyện gì xảy ra.

Đôi khi sức tưởng tượng của lứa tuổi dậy thì có thể tục tĩu hơn cả cuộc sống
sinh hoạt thực tế của lứa tuổi trung niên chín muồi. Chú tôi và cô ấy đã ngủ
trước, còn tôi vẫn cứ thao thức mãi về sức mạnh vô hình kỳ lạ đã bất ngờ trói
buộc người phụ nữ đẹp như băng giá và kẻ ở đợ khố rách áo ôm vào chung
một số phận. Phải chăng điều đó chính là sự hé mở đầu tiên của những nhận
thức về thế giới tình dục, một thế giới mông muội và đầy bí ẩn, chỉ toàn một
màu đen tối tăm của tôi? Một thời gian dài tôi đã không thể quên được câu
chuyện nghe lỏm ấy và đến tận vài chục năm sau này, câu chuyện đó vẫn còn
được nhớ đến và đã trở thành mô-típ quan trọng trong cuốn tiểu thuyết dài nhất
trong số những tiểu thuyết của tôi có nhan đề Không thể quên.

Đó là khoảng thời gian mà cả tâm hồn và thế giới xung quanh tôi đều vô

cùng ngột ngạt. Hoàn cảnh gia đình như thế, cục diện đất nước cũng như thế.
Khắp hang cùng ngõ hẻm đều tràn ngập những khẩu hiệu, nào là “tự do”, nào
là “chủ nghĩa dân chủ”, nhưng sự choáng ngợp trước vầng hào quang ấy của
chúng tôi mới được bắt đầu chưa lâu lắm.

Ở trường xuất hiện cái gọi là “Hội tự quản”. Không rõ tự bao giờ, tất cả đã

được bao phủ bởi bầu không khí ấy, chỉ thấy rằng động một tý, chúng tôi lại có
thể tụ họp tất cả giáo viên ở hội trường và mở hội nghị học sinh.

Ở bên ngoài, sự đối lập của hai phe là cánh tả và cánh hữu ngày một gay gắt,

những cuộc biểu tình, những khẩu hiệu chính trị tung hô ai đó muôn năm hay
đả đảo ai đó cứ thay nhau tiếp diễn ngày nọ qua ngày kia.

Hội học sinh có quyền phản đối thầy cô nào đó bị coi là “thân Nhật, cần phải

đuổi khỏi trường”, hoặc đưa ra yêu sách “không được buộc thôi việc thầy cô
nào đó”.

Dường như ngày đó, tất cả chúng tôi đã lầm tưởng khi nghĩ rằng dân chủ và

tự do đem lại quyền hành tuyệt đối cho học sinh. Đã có rất nhiều ngày chúng
tôi đình chỉ giờ học, mời toàn bộ giáo viên trong trường đến hội trường, chia ra
làm hai phái đồng tình, phản đối rồi thảo luận gay gắt. Hầu như tất cả các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.