AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 192

ở khu vực vùng ven phường Donam-dong đã đủ để anh tôi làm quen với chị ấy.
Chúng tôi lại dọn khỏi nhà chú út, chuyển tới nhà mới và chuẩn bị đón thành
viên mới.

Bước sang lớp năm của trường cấp hai, lớp chúng tôi chia thành lớp Văn,

lớp Lý và lớp Gia chánh. Ngay từ lúc nhập học, học sinh đã được lấy theo ba
lớp đó nên giờ cứ theo vậy mà tách ra. Ngày ấy, tôi đã chẳng đắn đo gì mà lựa
chọn khoa Văn. Chỉ vì thói quen đọc sách đã khiến tôi cảm thấy khoa Văn gần
gũi hơn cả, chứ thực ra, tôi chẳng có suy nghĩ sẽ trở thành nhà văn hay nhà thơ
gì hết. Cũng có một số đứa được công nhận là có tư chất văn chương. Nếu theo
chế độ giáo dục cũ thì đó đã là lúc tốt nghiệp và thi vào trường đại học, nên ít
nhiều đã có thể nhìn nhận được thiên hướng. Nhưng điều ấy lại không đúng
với tôi, thậm chí, mỗi lần nhìn thấy những đứa có tư chất văn chương, tôi lại có
cảm giác khác biệt, dường như mình sẽ chẳng bao giờ được như chúng.

Thầy giáo chủ nhiệm lớp văn là thầy Park No-gap và thầy là nhà văn. Tôi đã

đọc nhiều tác phẩm văn học, nhưng đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhà
văn ở ngoài đời. Đúng lúc tờ báo nhà chúng tôi đặt mua hàng ngày có tiểu
thuyết dài kỳ của thầy đăng ở đó nên tôi thấy có gì đó thật hào hứng, bởi hóa ra
đây là nhà văn mà mình biết đây. Tôi lục lọi trong giá sách của anh tôi và cũng
tìm thấy được truyện ngắn của thầy đăng trên tập san Văn học của Hội nhà văn
đồng minh, thế là cả cảm giác thân thiết và đồng cảm như đã hiểu hết về con
người của thầy cũng lại nhờ vào người anh tuyệt vời của tôi. Ngày ấy, không
có luyện thi vào đại học, nên ở khoa Văn, chúng tôi có thể dành nhiều thời gian
cho việc đọc tác phẩm văn học và sáng tác. Thầy không chỉ dạy chúng tôi tiếng
Hàn, mà còn phụ trách cả những giờ học đó nữa.

Vào quãng thời gian đó, tiểu thuyết có tên là Bốn mươi năm của thầy được

xuất bản. Tôi đã tìm đọc và cố hết sức mình để hiểu cho được tác phẩm ấy.
Song tôi cho rằng ảnh hưởng của thầy đối với tôi không lớn lắm.

Nói cho đúng là chẳng có gì thú vị và chỉ là tự gò mình để đọc mà thôi.

Nhưng riêng đối với giờ học sáng tác, cách dạy viết câu của thầy lại rất nghiêm
khắc và thầy đã giúp tôi có được sự tự tin rằng có thể mình cũng có tư chất văn
chương. Thầy ghét nhất là những câu văn thể hiện cảm xúc lộ liễu, vì có quá
nhiều từ cảm thán như “a, ô”. Thầy ghét điều ấy đến mức tưởng như mỗi lần
thầy la mắng về chuyện đó, trên da của thầy lại nổi những đốm như da gà. Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.