AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 194

Mal-suk còn mang từng cuốn trong bộ toàn tập Akutakawa của nhà đến và
chúng tôi đã truyền nhau đọc một cách rất hào hứng, vậy mà đến giờ, tôi cũng
chẳng nhớ tại sao lúc đó lại thích bộ sách ấy như vậy. Lúc ấy, nhà của Kim
Jong-suk là tiệm sách Jongno. Nhà nó chính là tiền thân của hiệu sách Jongno
bây giờ.

Chúng tôi đã mượn nó cả tạp chí văn học nghệ thuật thuần túy thời bấy giờ

là tạp chí Văn nghệ, lẫn các ấn phẩm xuất bản mới. Thời đó, truyện sách không
tràn lan như bây giờ, và mỗi khi ghé qua tiệm sách Jongno, tôi lại thấy vô cùng
ghen tị bởi ý nghĩ tất cả sách truyện ở đây đều là của nó. Lần nào cũng vậy,
chúng tôi đều thấy sợ ông nội của nó, người lúc nào cũng đứng ở giữa tiệm
sách để trông coi. Giờ nghĩ lại thấy có khi ông nội nó đứng ở đó để canh chừng
chúng tôi lấy trộm sách cũng nên. Ngày đó, ngay cả một tiệm sách lớn như
tiệm sách Jongno cũng vẫn là một kiểu kinh doanh hộ gia đình, mọi thành viên
trong gia đình đều được huy động, người bán, người coi.

Ngoài việc giả bộ chăm chỉ nhưng thực ra lại thường xuyên làm việc khác

vào những giờ học không có hứng thú ấy, chúng tôi còn có một thói quen tinh
nghịch khác là trốn vào rạp xem những bộ phim cấm lứa tuổi học sinh. Tôi là
khách quen thường xuyên và không bỏ lỡ bất kỳ dịp nào có diễn viên chuyên
nghiệp xuất hiện tại rạp chiếu bóng Dongdo của phường Donam-dong.

Cửa hàng của vợ chồng chú út lại nhìn chếch sang rạp Dongdo, nên họ

thường đến xin dán áp phích quảng cáo phim lên tường hay lên cửa sổ cửa
hàng, đổi lại, họ hay để lại vé xem phim. Chú tôi thường cho tôi, có lúc lại rủ
tôi đi xem cùng. Chuyện trở thành khách quen của rạp Dongdo là bí mật của
tôi với lũ bạn và với cả mẹ tôi nữa, nhưng tôi lại rất hay đi cùng với nhóm bạn
tâm đầu ý hợp vào rạp xem phim. Trong bóng tối, cái ve cổ màu trắng của áo
đồng phục chợt sáng rõ lên như đập vào mắt người khác, nên lập tức chúng tôi
phải giấu nhẹm đi bằng cách gập vào bên trong và nghiễm nhiên ngồi xuống.
Có thể cũng có người biết chúng tôi là học sinh nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại
thấy khoái chí như đã đánh lừa được cả thế giới xung quanh một cách thật
ngoạn mục.

Một lần, tôi cùng với Kim Jong-suk trốn học, rủ nhau đi xem phim ở rạp

chiếu phim trên tầng năm của tòa nhà bách hóa Hwashin. Hôm nào thầy giáo
có việc bận hay không tới trường, chúng tôi đều được thông báo nghỉ tiết đó từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.