AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 206

88 Công viên Marronnier (có nghĩa là công viên cây dẻ ngựa) ở đường
Daehak-ro, vốn là tòa nhà hiệu bộ của Trường đại học Seoul trước năm 1975.

Có lẽ nào những cơn mơ ngây ngất của lứa tuổi hai mươi đầy mộng mị đã

khiến tôi thấy yêu con đường đó đến vậy? Hay bởi vì cỏ hoa, cây lá và làn gió
dịu nhẹ trên con đường đã làm xao xuyến trái tim tôi? Con đường ấy thật
quyến rũ, không đơn giản chỉ là vẻ đẹp vốn có của tự nhiên.

Đúng thế, điều mê hoặc tôi trong những ngày tháng ấy chính là dự cảm về

sự tự do. Từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học, điều đó có nghĩa
rằng tôi đã được giải phóng hoàn toàn khỏi cái thời chỉ toàn những điều cấm
đoán. Nhưng tôi còn mơ tưởng cả sự tự do khi được thoát khỏi vòng tay của
mẹ. Không hiểu lúc lấy chồng sau này sẽ ra sao, chứ còn sự tự do được tận
hưởng đúng vào giai đoạn thiếu nữ ấy, đó là điều mà ngay cả trong mơ, tôi
cũng không mơ tới được. À không, nếu bảo chưa mơ tới thì đó là nói dối, mà
phải nói là giấc mơ của giấc mơ, là khát vọng thầm kín nhất ở trong lòng. Điều
đó giờ đã trở thành hiện thực và đang được trải ra ở trước mắt tôi. Sự tự do vô
bờ bến ấy biết sử dụng thế nào cho hết đây? Vô ích hay hữu ích, lạm dụng hay
điều độ...? Cái nào cũng thật hấp dẫn cả. Sau này, tất cả mọi hành động đều
được gắn liền với tự do. Giấc mơ ấy thật rực rỡ, hơn cả tia nắng mặt trời của
những ngày tháng Năm đang làm nở rộ những cánh hoa hồng, hoa tử đinh
hương và mẫu đơn kia.

Cơ hội thoát khỏi vòng tay mẹ đến một cách bất ngờ. Mùa xuân năm 1950,

vẫn như mọi khi, cuối tuần, anh tôi lại trở về nhà trên chiếc xe đạp và tỏ ra mệt
mỏi một cách khác thường. Chị dâu tôi hình như lại đang có mang, vì thấy chị
ấy bị nghén liên tục. Có vẻ như chị tôi sẽ sinh luôn đứa thứ hai. Ngay cả đối
với những gia đình hết sức quý người, việc sinh luôn đứa thứ hai trong khi đứa
thứ nhất vẫn còn chưa được đầy năm ấy là điều không tốt cho cả người mẹ và
đứa trẻ. Niềm vui của người trụ cột trong gia đình trở thành thầy giáo trường
làng ấy vẫn còn tươi mới như hôm qua, nhưng tất cả thành viên trong nhà đều
không giấu được vẻ mệt mỏi với cuộc sống uể oải và không một tia hy vọng về
sự đổi thay nào khác ngoài việc có thêm một thành viên mới. Tối hôm đó, bên
mâm cơm, anh tôi đã mở màn bằng câu chuyện như để nói cho vui:

“Hình như con được trường phân cho một căn nhà công. Nhà đấy rộng rãi

hơn nhà mình. Lại có cả mảnh ruộng có thể trồng lặt vặt ở đó. Nhưng mà...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.