AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 29

trẻ nông thôn bị rơi vào buồn chán vì không có gì để chơi ấy, điều đó chỉ đến
với tôi từ sau khi chuyển đến Seoul. Bởi chính sự tự do đối với những người
sinh ra và lớn lên ở Seoul lại làm nảy nở ý thức về sự buồn chán nặng trĩu
trong lòng. Người ta thường bảo những gì thuộc về thiên nhiên thì có ích gấp
nhiều lần so với những thứ đồ chơi của bọn trẻ sống ở thành phố. Chẳng qua
đó chỉ là một sự quan trọng hóa vấn đề, còn thực tế lại vô cùng đơn giản.

Chúng tôi cứ như thể là một phần của thiên nhiên. Thiên nhiên quanh chúng

tôi luôn chuyển động và biến đổi không ngừng, khiến chúng tôi không lúc nào
cảm thấy buồn chán. Những hạt lúa, hạt cây do người nông dân gieo trồng,
chúng nảy mầm, sinh sôi và đơm hoa, kết trái. Lúc ấy, con người dù chăm chỉ
đến đâu cũng không thể đuổi kịp sự sinh trưởng của chúng được.

Trẻ con cũng giống như vậy. Từ nhỏ, ngoài ba bữa cơm chính ra, chúng tôi

tự tìm thức ăn vặt và đồ chơi ở trên núi hay trong vườn. Đó là thiên đường với
những cỏ tranh, nụ hoa tầm xuân, chồi non cây hồng leo, dâu rừng, rễ củ dong,
rễ cây hoa bìm bìm, lá giang, hạt dẻ, quả sồi... Tất cả vừa là những đồ ăn lạ
miệng, vừa là những thứ làm hài lòng người lớn. Nhất là hai thứ: rau rừng và
nấm. Đặc biệt, nấm mầm thông và nấm san hô, sao mà chúng mọc nhanh đến
thế? Cứ như thể chúng tôi vừa quay đi thì liền lập tức đằng sau đã có những
ngón tay từ dưới lòng đất trồi lên vậy.

Tất cả các con suối trong làng, nơi đâu cũng có thể trở thành chốn vùng vẫy

bơi lội được. Lúc ấy có đứa nào mà mang vợt ra là lập tức cả bọn có thể vớt
được vô số các chú tôm sú nông nổi và đem về cho người lớn nấu một bữa
canh đậu tương thơm lừng. Những thứ để chơi đều là những thứ biết ngọ
nguậy. Khi thì ghé miệng cắn đít chú kiến chúa nào đó và rồi liền bị mấy chú
kiến lửa tấn công đốt sưng cả bọng chân; lúc lại bắt mấy chú chuồn chuồn,
ngắt cái đuôi nhọn hoắt của chúng rồi cắm mấy cọng rơm vào đó cho chúng
bay thử.

Có lúc cả bọn còn làm tóc cho cô dâu cỏ rồi tiễn về nhà chồng. Mai cua làm

nồi, lá thông làm mỳ, còn cỏ chua làm kim chi. Cuối cùng thì cả lũ cùng bứt cỏ
sam và hò nhau: “Bật đèn phòng chú rể lên, bật đèn phòng cô dâu lên” rồi lấy
ngón tay khoắng làm cho nước đỏ au như thể vừa mới bật đèn lên vậy. Những
trò để chơi là vô tận và chúng tôi chưa bao giờ phải chơi lại trò của ngày hôm
qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.