AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 30

Cũng có những buổi trưa hè nóng như đổ lửa, chúng tôi men theo con suối

ra ngoài tận cửa Đông xa tít. Những lúc ấy, nếu có trận mưa rào nào đổ xuống
thì thật là một cảnh tượng tuyệt vời. Những đứa trẻ ở Seoul chỉ biết mưa rào đổ
từ trên trời xuống, còn chúng tôi lại biết rằng đó là cơn mưa kéo đến từ phía xa
tít của cánh đồng đằng kia. Đang chơi trên cánh đồng nắng chang chang phía
bên này, song chúng tôi có thể nhìn thấy bóng mây đen và làn mưa rào từ phía
đằng xa đang sắp đổ tới chỗ chúng tôi. Những lúc ấy, tất cả đều hò hét rất to và
chạy thật nhanh về làng. Cả bọn điều biết rõ rằng cơn mưa ấy di chuyển nhanh
lắm, nên phải mau mau mà chạy cật lực về làng.

Những cây lúa, cây rau rừng và cả cỏ dại trên cánh đồng, không biết là

chúng mừng vui hay bất an mà tất cả đều đồng loạt rì rào như thể vừa thức dậy
sau giấc ngủ trưa hè oi ả. Cơn mưa rào nhanh đến lạ, chẳng để chúng tôi kịp
nép mình vào mái hiên nhà nào đó, đã ập xuống chúng tôi. Những tia nước mát
lạnh như dòng nước chảy từ trên thác, quất mạnh vào chúng tôi, làm tan biến
cái nóng bỏng rát. Cuối cùng, tất cả đều như phát điên.

Chao ôi, đúng là cái sự sung sướng đến phát điên. Tất cả chúng tôi đều ngửa

mặt lên trời, vừa hứng lấy những giọt nước mưa, vừa thi nhau gào thét. Cánh
đồng rì rào ban nãy giờ cũng ùa theo chúng tôi, run rẩy một cách sung sướng.
Những lúc ấy, khó mà nhận ra được lũ chúng tôi đang lẫn trong đám ngô hay
đám thầu dầu. Nhưng không phải lúc nào thiên nhiên cũng mang lại cảm giác
sung sướng, mà đôi khi đó còn là cảm giác bi ai nữa.

Tôi còn nhớ cái cảm giác bi ai lần đầu tiên trong đời mà bản thân đã nếm

trải. Không phải do một biến cố nào đó, chỉ đơn giản là bởi cảnh vật xung
quanh thật quạnh quẽ. Lúc ấy, tôi đang được mẹ cõng trên lưng. Chắc lúc đó
tôi khoảng năm tuổi, nhưng vì là út ít nên kể thì cũng lơn lớn rồi, vậy nhưng
vẫn thường được cõng. Hôm ấy là một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực. Nền trời
rực lên một màu đỏ au, hệt như vệt máu loang lổ. Cảnh vật xung quanh chẳng
sáng cũng chẳng tối, nơi chúng tôi đang đứng là một ngôi làng xa lạ nào đó.
Những khuôn mặt thân quen phản chiếu qua ánh lửa bập bùng trở nên thật xa
xôi.

Tôi không kìm được, đã òa lên khóc nức nở. Mẹ không hiểu được tiếng khóc

bất ngờ vỡ òa ấy của tôi. Tôi cũng không thể giải thích được với mẹ. Cảm giác
buồn tủi đó thật ngây ngô. Sau này, tôi cũng có sự trải nghiệm giống như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.