AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 37

SEOUL XA XÔI

L

ần trúng gió thứ hai của ông nội đã khiến bầu không khí trong nhà trở nên

u ám như đang bị một đám mây đen bao phủ, đến cả đứa bé con như tôi cũng
nhận thấy điều đó. Vợ chồng chú út cũng kéo nhau lên Seoul. Tội của mẹ tôi
lại càng to hơn. Mẹ là người đầu tiên mở đường lên Seoul và quả thực mẹ cũng
thật giỏi giang.

Dường như cơn giận của ông bà nội cũng đã nguôi ngoai phần nào. Có lẽ

đúng ra, đó là một sự chấp nhận hơn là sự nguôi ngoai.

Mùa hè năm ngoái, mẹ cho anh tôi ăn diện thật ra dáng rồi dẫn về quê.

Những ngày ở quê, mẹ rất vui vẻ và lúc nào cũng tỏ ra hãnh diện vì phải học
giỏi lắm, anh tôi mới có thể theo được trường công lập ở trên đó. Chỉ cần có
tấm bằng tốt nghiệp ở đấy thì việc xin vào Phủ toàn quyền hay bộ ngành nào
đó làm việc sẽ chẳng có khó khăn gì.

Thật lòng, nhà chúng tôi ở quê cũng chỉ là một gia đình nhà nho còn rất u

muội. Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng ông nội tôi chỉ biết tỏ vẻ ta đây thuộc tầng
lớp lưỡng ban, chứ chẳng ý thức được cái gọi là tinh thần tự hào dân tộc hay ý
thức thời đại gì gì đó. Việc làm ra vẻ lưỡng ban của ông thật ra chỉ là sự xem
thường các lưỡng ban cấp thấp hơn. Còn về trách nhiệm của một lưỡng ban, đó
chỉ đơn giản là sự bảo thủ đối với việc hôn sự của con cái. Ông chỉ chấp nhận
làm thông gia với gia đình lưỡng ban môn đăng hộ đối với nhà chúng tôi. Dù
xem trọng hay xem thường người khác, câu kết luận ngắn gọn của ông vẫn là:
“Nòi nào giống nấy, cốt cách không thể lẫn được”.

Lối tư duy nửa vời của một lưỡng ban ấy đã dẫn đến suy nghĩ rằng cơ quan

của Nhật Bản dù sao vẫn là một nơi quan trọng, và việc đi làm ở đó cũng giống
như được làm quan vậy, hơn thế nữa, lại có thể mơ rằng mai này, đứa cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.