AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 44

mắt của bà. Tôi nhớ đến vòng tay ấm áp mỗi khi bà ôm tôi vào lòng, nhớ câu
nói: “Cha bố con chó con của bà”. Bất giác, tôi chợt muốn vỡ òa ra.

Tôi tựa hẳn người vào cửa sổ. Lúc ấy, dù cho tôi có cố áp chặt má vào tấm

cửa kính thế nào cũng không thể lại gần bà nội được. Con tàu cất lên những
tiếng hú vang thăm thẳm và bắt đầu chuyển bánh. Đoàn người tiễn cũng
chuyển bước theo, rồi xa dần, xa dần. Tôi không nhìn được bà tôi đang chạy
theo hay đứng yên một chỗ. Tự dưng hai mắt tôi nhòa đi. Tôi vẫn thường khóc
to thành tiếng mà chẳng có giọt nước mắt nào. Vậy mà lúc này, lần đầu tiên
nước mắt lại trào ra thành từng giọt, lăn dài trên gò má mà tôi chẳng thể nấc
lên được một tiếng. Một cảm giác khó chịu, day dứt, như đang bị xé ra làm đôi.

Cuối cùng cũng đến được Seoul. Hai mẹ con chúng tôi sải những bước nặng

nề nối theo đoàn người bước lên chiếc cầu vượt quả là rộng và đông đúc gấp
mấy lần ở cái ga Gaeseong ấy. Cũng bởi do chúng tôi mang nhiều đồ đạc quá.
Những người khác đều nhờ những người mặc đồng phục màu tím than, đầu đội
mũ đỏ, khuân đồ cho. Còn mẹ tôi thì một mình kéo lê tất cả các bọc đồ như
một người vừa mới tỉnh dậy sau giấc mộng chẳng lành. Phải một lúc lâu sau,
chúng tôi mới qua được chỗ soát vé và bước ra ngoài phía sảnh ga rộng thênh
thang. Đúng lúc ấy, mẹ tôi trút từng bọc đồ xuống rồi từ từ ngồi xuống để nghỉ.
Rất nhiều người đi ngang qua, họ dừng lại trước mặt chúng tôi rồi lại đi tiếp.
Tôi mệt đến mức chẳng có cảm giác nơi này là Seoul nữa.

Những người phu khuân đồ trong những bộ đồ bạc màu cất tiếng rao mời

như những đám ăn mày, họ thay nhau lại gần chúng tôi. Họ giành nhau khuân
đồ cho chúng tôi. Có người chẳng hỏi câu nào, cứ tự ý bê đồ của chúng tôi đi.
Nhưng mẹ tôi cương quyết rằng sẽ đi tàu điện và đuổi hết bọn họ đi.

Bất chợt tôi trông thấy chiếc tàu điện màu xanh, ngắn hơn cả một toa tàu

hỏa, trên lưng có gắn một chiếc cần, nó đang chạy tới gần chúng tôi. Chiếc cần
nối với đường ray chạy trên không trung, phát ra những đốm sáng xanh lè,
khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn là thích thú nếu phải leo lên nó. Mẹ đã cương
quyết từ chối như thế mà vẫn có những người phu khuân đồ ngó qua ngó lại,
bởi họ trông thấy mẹ cứ ngồi yên vị ở đấy.

Rồi mẹ tôi cũng gọi một người trong số ấy và bắt đầu mặc cả. Không biết

mẹ tôi dựa vào tiêu chí nào mà lựa chọn người ấy, điều đó nằm ngoài khả năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.