AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 47

Tôi đặc biệt thích cái lọ lục bình cổ cao thân phình, nằm ở cuối góc căn

phòng, nơi có chiếc tủ ấy. Cái lọ làm bằng thủy tinh xanh lục hơi mờ, rượu
trong đó ngâm lâu ngày nên độc tính đã tự bay hơi, tiêu tán và để lại những vệt
mờ một cách cổ kính tự nhiên. Với tôi, chiếc bình men rượu ở căn phòng ấy,
với ban thờ thổ địa phía sau nhà, luôn chứa đựng một điều gì đó thật huyền bí.

Mỗi khi còn thừa rượu thuốc hay rượu makgeolli, mọi người đều đổ vào

chiếc bình đó để gây men, thi thoảng cũng có những chú côn trùng bay tới đậu
ở đó. Bà nội bảo men rượu nhà chúng tôi ngon nhất làng và giữ cái bình men
đó rất cẩn thận. Mỗi khi có ai đó đến xin một ít, bà đều từ chối, bảo rằng không
cho được, vì sợ mất bí quyết vị men của gia đình. Nét mặt của bà rất nghiêm
trọng nên tôi không nghĩ đó là sự keo kiệt, mà chỉ lại càng cảm thấy cái bình
đó dường như có một sức mạnh huyền bí nào đó.

Bỗng dưng trong tôi trào dâng một cảm xúc khó tả như mình vừa lạc bước ra

khỏi xứ sở thần tiên, nơi có căn buồng yên hàn với chiếc tủ cổ kính và cái bình
cổ cao ấy. Cánh cửa phòng màu gỗ tồi tàn trước mặt trở nên vô cùng xa lạ với
thế giới thẩm mỹ của tôi, một thế giới vốn đã quá quen với những gì tưởng
chừng như đã được an định từ nghìn năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.