AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 55

rồi đem bỏ vào miệng mà nhai rau ráu, thì sẽ có cảm giác sảng khoái vô cùng,
như thể từng mạch máu trong cơ thể đang được làm mát vậy.

Nước ăn đã có mẹ và các thím tôi lấy về từ giếng nước ở giữa làng. Nhưng

có nhiều lúc mải chơi, khát quá, chúng tôi thường chạy ào ra suối, vốc lấy
những vốc nước để làm thỏa cơn khát. Quần áo cũng được đem ra suối giặt;
khoai lang, khoai tây đều được rửa ở đó; cả rau rừng cũng thế. Và tất nhiên, cả
sau khi đi vệ sinh xong, chúng tôi cũng rửa tay ở đó. Mỗi khi làm việc gì,
chúng tôi đều không bao giờ phải tự hỏi đây là nước mới hay nước cũ, cũng
chẳng có ý nghĩ đó là nước bẩn. Bước chân đi đến đâu, tiếng nước đi theo đến
đó.

Chúng tôi chỉ biết rằng phải tiết kiệm nước vào mùa đông khi rửa mặt bằng

nước ấm. Nước lúc nào cũng được đun cả nồi to, nhưng nếu lỡ vục cả chiếc
thau rửa mặt vào trong đó để múc nước thì thể nào cũng bị người lớn mắng cho
một trận nên thân. Câu mắng rất nặng nề là: cái thói dùng nước lãng phí như
thế, sau này chết đi, xuống âm phủ, sẽ bị phạt uống lại từng thau nước ấy. Giờ
đây, mỗi ngày một lần, cơn khát lại ùa về trong tôi mỗi khi nằm trong chăn mà
nghe cái tiếng nước trút “ào, ào” ấy; và mỗi lúc như vậy, tôi lại thường rơi vào
nỗi sợ hãi mơ hồ như thể tôi không còn là tôi nữa, giống như những chú cá
myeongtae

*

bị khô quắt lại thành những con cá bukeo

*

.

Bà chủ ngôi nhà phường Sajik-dong, nơi có vòi nước chảy xối xả, gọi mẹ tôi

là bà trẻ và niềm nở tiếp đón chúng tôi. Xem ra bà ấy cũng trạc tuổi mẹ tôi
nhưng vẫn mặc áo màu trắng ngà có cổ viền màu tím hồng, không quên bảo
tôi: “Chúc mừng bác thi đậu nhé.” Sau này tôi mới biết, chúng tôi thuộc hàng
vai trên rất to và người phụ nữ đó thuộc hàng cháu dâu. Mẹ nói trống không,
còn bà ấy thì dùng những lời lẽ rất lễ phép. Bà ấy gọi người giúp việc vào, bảo
sửa soạn cơm nóng để mời chúng tôi, đoạn đi tìm giấy nhập học đưa cho mẹ.
11 Cá minh thái, cá pôlăc. 12 Tên gọi của cá minh thái khô trong tiếng Hàn.

Mẹ chẳng buồn ngó ngàng tới, giống như khi người ta nhìn thấy chiếc bánh

teok thiu: “Mong trượt thế mà lại đỗ”.

Nét mặt của mẹ hết sức thản nhiên, chẳng tỏ ra một chút vui mừng. Không

thể hiểu nổi tại sao mẹ tôi lại nghĩ trong bụng một đằng và biểu lộ ra ngoài một
nẻo như vậy? Ngay lập tức, người phụ nữ ở phường Sajik-dong liền hết lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.