AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 83

“Ở đời, đúng là lắm thể loại người. Tưởng đây không đền nổi cái nắp thủy

tinh con nhà này làm vỡ chắc? Mà một thằng đàn ông chưa đủ, còn phải kéo cả
làng, cả tổng đến chỉ này chỉ nọ. Đúng là một lũ giang hồ. Dạy con rõ hay
chửa? Hay thật đấy.”

Có lẽ mẹ tôi cảm thấy bị xúc phạm không phải vì chuyện phải đền tiền cái

nắp thủy tinh, mà là vì cả vợ chồng họ cùng xúm lại, kéo nhau đến vì cái
chuyện cỏn con ấy. Họ cũng không cố tình coi như không nghe thấy những lời
như cố ý rót vào tai họ của mẹ tôi. Những người đã dắt tay nhau ra về với vẻ
hơi cụt hứng ấy, dường như chỉ đợi có vậy, họ lập tức quay lại, và thế là mọi
chuyện đã trở nên không kiểm soát được, biến thành một trận cãi nhau to. Gã
đàn ông túm lấy cổ áo của mẹ tôi trước, mẹ không chống cự mà lại gọi anh tôi.
Chắc là mẹ cũng muốn cho biết ta đây cũng có con trai, nhưng mà một người
kiệm lời và sâu sắc như anh tôi, hẳn là đã không muốn xen vào cuộc cãi vã ấy
và muốn nó kết thúc cho nhanh.

Thế nhưng anh tôi đã chạy ra theo tiếng cầu cứu của mẹ. Trong lúc hỗn loạn

ấy, ngay tức khắc, anh tôi đã giằng gã đó ra khỏi mẹ, kết quả là đã xô ngã gã.
Người đàn bà nhà đó liền chỉ vào người đàn ông và mồm loa mép giải luôn
rằng: “Ối làng nước ơi, ra mà xem thằng mất dạy nó đánh người lớn kia kìa.”
Những người kéo đến xem mỗi lúc một đông hơn và những người đàn bà có
hứng thú liền trả đũa mẹ tôi, họ bảo “Bà dạy con rõ khéo nhỉ?”, còn mẹ tôi, từ
lúc đó đã không nói một câu nào nữa. Anh tôi cũng cúi gằm mặt xuống. Cả ba
chúng tôi chẳng nói được lời nào, đã phải rút lui trước.

Trận cãi vã đã kết thúc một cách dớ dẩn như thế.
Ba người chúng tôi trở vào trong nhà với tâm trạng buồn bã và chờ đợi cơn

thịnh nộ chưa thể nguôi ngoai của người đàn bà cửa hàng ấy chấm dứt. Còn
tôi, trong lúc đó lại tranh thủ chuẩn bị những lời nói dối để ứng phó. Mẹ tôi
đương nhiên sẽ hỏi tiền ở đâu ra mà mua mấy thứ đồ ngọt ấy, tôi định nếu vậy
sẽ trả lời rằng nhặt được ở đường. Hình như dù có chết, tôi cũng không thể nói
được là đã lấy trộm của mẹ.

Nhưng mẹ đã không hỏi tôi xuất xứ của những đồng tiền mua mấy thứ đồ

ngọt ấy. Mẹ đã rơi vào trạng thái trầm uất một lúc thật lâu. Hẳn là do mẹ bị sốc
khi anh tôi bị người khác rủa là “đồ mất dạy”. Thậm chí, mẹ còn cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.