AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 14

Ông nheo mắt nhìn tôi vẻ không hài lòng. “Bố nghe nói, trong

mắt con trai, một phụ nữ tốt hay xấu cũng liên quan đến vóc
dáng của người ấy, về mặt này hình như con cũng không có ưu thế
cho lắm.”

Câu nói của ông chọc vào đúng điểm yếu khiến tôi thấy chán

nản chẳng buồn ăn nữa. Khi dì Thạch lên gọi xuống ăn cơm, tôi dẩu
môi, lắc đầu, giậm chân nói: “Không ăn, không muốn ăn!”

Dì Thạch là mẹ kế của tôi, lúc tôi học đại học năm thứ nhất thì

mẹ tôi bị bệnh rồi qua đời, ba năm sau bố tôi lấy dì ấy. Mặc dù
khoác trên mình một nửa chức vụ của người mẹ nhưng trong mắt tôi,
dì Thạch luôn là một nàng dâu ép dạ cầu toàn. Dì ấy mỉm cười
khuyên nhủ: “Ít nhiều cũng ăn một chút đi, hôm nay có món bún
thịt hấp mà con thích ăn đấy. Dì cất công ra tận ao sen ở ngoại ô
thành phố hái lá sen tươi về hấp đấy.”

Mặc dù trước nay tôi không ưa người mẹ kế này cho lắm nhưng

điều đó cũng không thể ngăn ăn, ngăn uống được. Mỗi lần ăn
những món dì ấy nấu, tôi thường làm bộ chê bai này nọ. Nhưng nói
thật, trình độ nấu ăn của dì ấy rất cừ. Về mặt này, mẹ đẻ tôi còn
thua xa. Nhưng trước mặt dì ấy, tôi luôn nói mẹ tôi nấu ăn ngon
nhất.

Nghe nói hôm nay dì Thạch làm món bún thịt hấp lá sen, tôi đã

chảy nước miếng vì thèm. Đang định nhân đà này xuống chén một
bữa no nê nhưng bố tôi không cho tôi cơ hội.

“Nó không ăn thì thôi, con gái chúng nó thích giảm béo, không ăn

nhiều thịt. Bà đừng làm hỏng kế hoạch ăn kiêng của nó.”

Thế là món bún thịt hấp của tôi đã tan thành mây khói. Nhưng

tôi không có thời gian mà đau lòng vì nó, lời nói của bố đã thức tỉnh
tôi trước một nguy cơ còn quan trọng hơn nhiều. Trở lại phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.