AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 179

“Cậu đúng là chẳng được cái tích sự gì!” Điền Tịnh tỏ ra thất

vọng.

Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại bồi thêm một câu: “Có cần

khách mời nam không? Nếu cần thì đăng ký cho anh trai một
suất.”

Tôi mừng như bắt được vàng. “Đúng rồi, Chu Nhất Minh, anh

có thể đi cùng em.”

Điền Tịnh cũng gật đầu. “Chắc chắn không vấn đề gì, em sẽ

phụ trách việc đăng ký.”

Vì là chương trình truyền hình địa phương, không có nhiều

người tham gia nên tôi và Chu Nhất Minh dễ dàng nhận được giấy
báo tới phỏng vấn.

Bước vào tòa nhà của đài truyền hình thành phố, tôi bắt đầu

thấy hồi hộp, nghĩ đến buổi phỏng vấn lại càng căng thẳng hơn.
Chu Nhất Minh thì cứ như không có chuyện gì, đi chỗ này chỗ kia,
nhìn ngó xung quanh. Khi nhìn thấy tận mắt người dẫn chương
trình mà thường ngày chỉ được nhìn thấy trên ti vi, anh ta mừng
quýnh. “Này, đấy chẳng phải là cái người... người... người đó sao?”

Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến người... người đó

nữa, tôi đang vô cùng căng thẳng, còn thấy ân hận vì đã đến tham
gia chương trình này, giờ muốn quay về cho xong chuyện.

Chu Nhất Minh thấy tôi có ý định sắp lâm trận đòi lùi bước

liền ra sức cổ vũ: “Có gì mà phải căng thẳng? Chúng ta chuẩn bị lên
truyền hình chứ có phải chuẩn bị phóng hỏa giết người đâu. Tham
gia một lần cho vui, thành hay không cũng chẳng quan trọng, đừng
căng thẳng nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.