AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 219

Mặc dù đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự sát nhưng kế hoạch là một

chuyện, thực tế nhìn thấy tay Chu Nhất Minh chảy máu, tôi sợ
đến mức ba hồn bảy vía bay hết lên mây. Nửa con dao lam trên
tay tôi bỗng chốc như trở thành một thanh sắt nóng làm tay tôi
bỏng rát, tôi vội vàng quẳng nó đi thật xa.

Chu Nhất Minh sợ đến đờ người, cứ cầm cổ tay máu chảy ròng

ròng mà không biết phải làm thế nào. May là ngày ấy chúng tôi
học ở trường tiểu học thuộc khu nhà máy nên đường từ trường về
nhà hầu như đều là người của nhà máy quân sự. Rất nhanh đã có
người lớn đi qua, một cô lấy chiếc khăn tay của mình ra băng bó
vết thương cho Chu Nhất Minh rồi một chú đưa anh ta vào bệnh
viện.

Tôi cũng nước mắt lưng tròng chạy theo. Khi đó tâm hồn non

nớt của tôi còn nghĩ chắc chắn anh ta sẽ chết, dọc đường đi khóc
lóc vẻ hối hận: “Chu Nhất Minh, anh chết thảm quá!”

Câu nói đó cũng là học được trên ti vi. Còn nhớ ngày ấy xem một

bộ phim truyền hình cổ trang, trong phim có một người con trai
chết, người con gái ở bên cạnh khóc lóc nói: “XX, huynh chết thảm
quá!” Tôi liền vận dụng ngay vào hoàn cảnh này, khả năng bắt
chước của trẻ đúng là rất nhanh!

Vết thương của Chu Nhất Minh không sâu, chỉ bị cứa nhẹ thôi,

không đến mức bị đứt động mạch, có điều vết thương hơi dài, bác
sĩ phải khâu cho anh ta bảy mũi.

Chuyện này cũng coi như kinh thiên động địa, có thể cải thiện

đáng kể tình hình hay bị ăn đòn của tôi và Chu Nhất Minh. Khi biết
chuyện hai đứa nhóc do bị người lớn đánh nhiều quá mà âm thầm
bàn mưu tính kế tự sát, bố mẹ anh ta và bố mẹ tôi đều phát
hoảng. Mẹ tôi luôn than phiền trẻ con bây giờ đúng là khó bảo, đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.