AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 279

Sau hôm cãi nhau với Chu Nhất Minh trên điện thoại, anh ta

không hề gọi lại cho tôi, tôi cũng nén uất ức không chủ động liên lạc
với anh ta, muốn thử xem ai chịu ai.

Kết quả tôi không tìm anh ta, anh ta cũng chẳng đến tìm tôi.

Mấy ngày nay, mặc dù sống cùng trong một tiểu khu nhưng tôi
không hề nhìn thấy anh ta lần nào. Đây không phải cố tình tránh
mặt thì là gì chứ?

May là tôi và Chu Nhất Minh tuy giận dỗi không gặp mặt cũng

không liên lạc, nhưng bố mẹ hai nhà vẫn đi đi lại lại. Hôm nọ mẹ
Chu Nhất Minh đặc biệt mang sang biếu hai mươi quả trứng muối
tự tay bà làm, đều là trứng gà nhà, giá trị dinh dưỡng cao hơn rất
nhiều so với trứng bán ngoài chợ. Tình nghĩa là chính chứ vật chất
sá gì! Hôm nay, bạn cũ của bố tôi từ Hải Nam xuống chơi, mang
biếu vài túi bột dừa và cà phê Hưng Thịnh

(28)

, ông liền có qua có

lại, san ra một nửa bảo tôi mang sang biếu nhà họ Chu.

Bình thường hễ về đến nhà là tôi rất lười xuống dưới lầu, rúc

trong phòng ôm cái máy tính như công chúa cấm cung. Nhưng lần
này bố vừa sai tôi đã lập tức chấp hành, xách túi đồ sang nhà họ
Chu.

Đã mấy ngày tôi không gặp Chu Nhất Minh rồi, lần này viện

lý do chính đáng để sang nhà xem anh ta thế nào. Không nói đến
chuyện nối lại tình xưa nhưng ít nhất cũng không đành lòng để
mất đi tình bạn bao nhiêu năm qua.

Người ra mở cửa là Chu Nhất Minh. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã

khách khí nói: “Ồ, Yên Phiên Phi đến đấy à? Có việc gì không?”

Đã quen nghe anh ta gọi mình là Bé bự hoặc A Phi, giờ anh ta gọi

cả họ tên thế này, tôi nghe không quen tí nào. Mà cái lối khách khí
ấy của anh ta tôi lại càng không quen, quá xa lạ, thực sự quá xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.